Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 73. Quy định trong đội

Chương 73. Quy định trong đội
Chương 73: Quy định trong đội
Thế nhưng nói cho cùng, con rể cũng không phải con ruột, vẫn kém một tầng quan hệ, có lẽ Tú Nhi nhà bọn họ cũng biết đạo lý này, nếu không cũng đâu lén sắm đồ cho bà.
Bà thở dài một tiếng: “Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì.”
Từ Toa khẽ gật đầu, bà Từ còn nói thêm: “Nếu cháu đã lấy ra những thứ đồ này rồi, như vậy bà ngoại sẽ nhận, đồ đặt ở chỗ cháu, chi bằng đặt sang bên bà, xưa nay bà cất đồ, chuột bọ đều không động vào được, đặt chỗ cháu mới là không ổn, chẳng qua bà cũng không dùng làm gì, giữ lại cho cháu, chờ sau này cháu lấy chồng thì để làm của hồi môn cho cháu, còn hai chiếc khăn quàng cổ này, màu đỏ vừa hay đến khi đó làm của hồi môn cho cháu.”
Từ Toa kiên định lắc đầu: “Không, đây là mẹ cháu mua cho bà, bà giữ lại dùng đi ạ.”
Bà Từ vuốt ve vòng tay: “Muốn tích góp để mua chiếc vòng tay này, phải tích góp bao lâu đây.”
Bà dụi mắt, giống như mở chế độ máy hát: “Cuộc sống của ba mẹ cháu khổ lắm à?”
Từ Toa cúi đầu xuống: “Vẫn ổn.”
Bà Từ khẽ cười một tiếng: “Cháu còn giấu bà nữa hả, chẳng lẽ bà còn không hiểu ba mẹ cháu ư? Nhìn qua thì tiền lương của hai đứa cũng không ít, nhưng còn cần phải sinh hoạt chi tiêu, nuôi cháu nữa, rồi mỗi tháng còn phải gửi cho bà mười đồng tiền dưỡng lão, ngoại trừ điều đó còn cần tiếp tế một số chiến hữu, tuy đều là lính, nhưng mấy người mẹ cháu không giống những người khác. Hiện tại nói thế nào cũng là hòa mình, đừng nhìn tham gia quân ngũ, nhưng rất ít khi lên chiến trường, nhưng mấy người như mẹ cháu thì khác, bọn họ là lính gỡ mìn đấy, khó khăn lắm, không chỉ cần cẩn thận mà còn có cả vận may trong đó, chẳng biết lúc nào thì mất mạng. Khi đó bà đã bảo mẹ cháu nghỉ đi, thế nhưng mẹ cháu không đồng ý, con bé nói, những công việc này luôn luôn phải có người làm, tình cảm của đại đội bọn họ không giống với bên ngoài, vì sao lại không giống, cháu hiểu được chứ? Bởi vì bọn họ không biết sẽ mất mạng vào lúc nào, cho nên giữa bọn họ đều có ước định, nếu như người nào hi sinh, phải cố gắng giúp đỡ người nhà của họ, hôm nay cháu giúp người khác, khả năng ngày mai là người khác giúp cháu, cháu xem, cho dù đã giải ngũ nhưng phó trấn Du vẫn đối xử với nhà chúng ta rất tốt, đó cũng vì lý do này.”
Từ Toa an tĩnh ngồi một bên nghe, nếu bà ngoại không nói, cô thật đúng là không biết lý do này.
Cô biết mọi người cùng vượt qua khó khăn, nhưng hiện tại mới hiểu được hơn, bên này mẹ cô là như thế nào.
“Mẹ cháu có thể để dành ra được một chiếc vòng tay, không biết đã mất bao lâu.”
Từ Toa: “Bà cất đi ạ.”
Bà Từ gật đầu, ánh mắt kiên định hơn: “Chuyện này bà hiểu.”
Dừng một lát, bà thở dài một tiếng: “Ba cháu cũng không dễ dàng gì, bà hiểu chuyện bọn họ giới thiệu đối tượng cho ba cháu, khiến cháu vô cùng tức giận, thế nhưng chẳng phải ba cháu cũng không đồng ý đó ư? Thằng bé không phải người máu lạnh, thằng bé chỉ có một người con là cháu, cho nên rất yêu thương.”
Từ Toa tựa vào vai bà cụ Từ, không biết nên nói gì cho phải.
Đối với cô mà nói, ba vẫn rất xa lạ.
“Một tháng tiền lương của ba cháu là 50 tệ, cho bà mười tệ, cho cháu 25 tệ, chính thằng bé chỉ còn lại 15 tệ, lại tiếp tế bên ngoài nữa, cuộc sống cũng không dễ dàng như vậy.” Bà Từ bật chế độ máy hát, không thiếu được việc suy nghĩ linh tinh, bà nói: “Bà đã nói với ba cháu, bà chưa già, trong tay cũng có chút tiền tiết kiệm, không cần dùng đến tiền của thằng bé, bảo ba cháu không cần gửi tiền về cho bà, nhưng ba cháu không chịu, nói là mẹ cháu không có ở đây, ba cháu không chỉ là con rể bà, mà còn là con của bà.”
Từ khi Từ Toa đến đây, thật ra chưa nghe thấy bà Từ nhắc đến ba mẹ cô, nghĩ cũng biết bà cụ sợ làm tâm trạng cô bị kích động, hôm nay Từ Toa chủ động nhắc đến, trái lại bà Từ lải nhải rất nhiều.
Từ Toa cảm thấy mình chính là Hổ Nữu Nhi, làm việc theo cảm giác cũng không xảy ra lối rẽ nào, chẳng qua bây giờ nghe bà cụ Từ cẩn thận nói chuyện của ba mẹ, trái lại càng cảm thấy tốt hơn, ít nhất cũng ổn thỏa hơn một chút.
Cũng may, bà Từ vừa nói là không dừng lại được.
Từ Toa nghe một chút chuyện liên quan đến ba mẹ, lại nghe bà ngoại kể những chuyện khác, nghe nói có khả năng sẽ có người gửi đồ cho cô, Từ Toa ngây người, cô nói: “Vì sao lại gửi đồ cho cháu? Cháu không cần giúp đỡ.”
Bà Từ: “Cũng chưa chắc, chẳng qua bà nghe mẹ cháu nói, quy định của bọn họ là như thế.”
Nhắc đến chuyện này, bà cụ cảm thán: “Thật ra đâu ai có thể hoàn toàn dựa vào người khác hỗ trợ chứ, chính mình tự lập được mới là đúng đắn, nếu không cho dù có nhiều người giúp đỡ đến mấy, chính mình không tự lập được, cũng chỉ là hời cho người ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận