Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 147. Mong chờ

Chương 147. Mong chờ
Chương 147: Mong chờ
Trong khoảng thời gian này cô ta dẫn theo người nhà kiếm tiền, đã lời được 60 – 70 tệ, kết quả thì sao, chính vì đại đội trưởng phát hiện nhà bọn họ bán ở chợ đen, ba mẹ thế mà oán trách cô ta, hoàn toàn không nhớ trước đó bọn họ vì kiếm được tiền mà vui mừng hớn hở.
Nghĩ đến những chuyện này, Hồ Hạnh Hoa càng thêm tức giận.
Cô ta kiếm tiền, bản thân một đồng cũng không được giữ, lúc xảy ra chuyện thì trách lên đầu cô ta.
Cũng không nghĩ thử xem, không có tay nghề tốt của cô ta, bọn họ có thể kiếm tiền ư? Lần này những viên ngọc trai kia, bọn họ đừng mơ kiếm trác được gì, Hồ Hạnh Hoa nhìn chằm chằm màn mưa ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, đừng thay đổi gì.
Mặc dù người đáng chết không chết, nhưng thật ra vấn đề mưa này, Hồ Hạnh Hoa không quá lo lắng.
Con người có thể vì chuyện cô ta sống lại mà sinh ra hiệu ứng cánh bướm, phát sinh một số thay đổi, nhưng thời tiết sao có thể như vậy được, trời mưa sét đánh là hiện tượng tự nhiên, sẽ không vì nhân tố con người mà bị ảnh hưởng, cô ta cần nghĩ làm sao để ngăn cản thằng oắt con nhà họ Lâm ra bờ sông tranh ngọc trai với cô ta.
Có lẽ cô ta nên đi châm ngoài vợ chồng Lâm Nhị.
Không, không được.
Đại đội trưởng mua căn nhà kia đã chiếm hời lớn, thời gian dài khó mà nói, nhưng trong thời gian ngắn nhất định sẽ giúp đỡ Lâm Châu, sau khi vợ chồng Lâm Nhị dọn nhà đã ăn phải lỗ vốn, chỉ sợ cũng hiểu bây giờ không thể gây phiền phức.
Hơn nữa, cho dù vợ chồng bọn họ nghe cô ta châm ngòi ly gián, chỉ cần đại đội trưởng ra mặt cũng sẽ không cản trở được bao lâu.
Có lẽ có thể để Lâm Châu bị thương, đến mà không thể tranh với cô ta? Nhưng phải làm sao để cậu bé bị thương đây?
Hồ Hạnh Hoa cảm thấy vấn đề này quá làm khó mình.
Trong thôn không giống trên núi còn có thể làm bẫy rập gì đấy, trong thôn không thể nào làm vậy, hiện tại cô ta chỉ có hai cách, hoặc là đi sớm cướp trước Lâm Châu.
Hoặc là… Ánh mắt Hồ Hạnh Hoa hơi trầm xuống, cô ta có thể ở lúc bắt cá, khiến Lâm Châu “không cẩn thận rơi xuống nước.”
Tuy phương án sau biến số lớn hơn, nhưng so với phương án đầu cô ta đội mưa đi, Hồ Hạnh Hoa cảm thấy phương án sau thích hợp với mình hơn.
Làm chuyện lớn phải đủ nhẫn tâm.
Cùng lắm thì cô ta có đồ ăn ngon sẽ cho đứa nhỏ một ít.
Bên này Hồ Hạnh Hoa đang suy nghĩ miên man, bên kia sau khi Từ Toa về nhà nhìn màn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đột nhiên nghĩ đến nội dung cốt truyện tiếp theo, mấy ngày qua như cá gặp nước, cô quên mất trận mưa này sẽ kéo dài mấy ngày.
Sau khi mưa tạnh, Hồ Hạnh Hoa vì tranh đoạt một cơ duyên mà đẩy một đứa nhỏ xuống nước.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã đáng thương, sau Từ Toa, thằng bé chính là hòn đá kê chân thứ hai của Hồ Hạnh Hoa, bởi vì thằng bé rơi xuống nước, sốt cao biến thành ngu ngốc, đứa nhỏ này không có ba mẹ, em gái của cậu bé cũng vì thế mà chết, sau này đứa ngốc đó cầm dao chém Hồ Hạnh Hoa, Hồ Hạnh Hoa được tiểu bá vương chợ đen cứu được.
Tiểu bá vương còn giết chết đứa bé ngốc kia.
Sau cùng Hồ Hạnh Hoa còn đổ chuyện này lên đại đội trưởng, nói bởi vì đại đội trưởng muốn chiếm căn nhà kia, cho nên mới làm ra mấy chuyện mờ ám, cô ta bố cục tỉ mỉ, lại có người giúp đỡ, cho nên đại đội trưởng bị thôn dân lên án, cũng bị cách chức, sau cùng căn nhà kia cũng mất.
Anh em, nhà, không ba mẹ.
Từ Toa đột nhiên nghĩ đến, đây không phải là Lâm Châu ư?
Từ Toa không nhớ rõ tên của đứa ngốc kia, nhưng tình huống này, rõ ràng là Lâm Châu.
Nguyên nhân Hồ Hạnh Hoa hại Lâm Châu chính vì Lâm Châu nhặt được con trai có ngọc.
Hồ Hạnh Hoa muốn cướp đoạt cơ duyên này.
Cô ta quả thật cướp được cơ duyên này, ra tay giết người, còn có thể không giành được ư? Từ Toa phồng má, tức giận, cô sẽ không để cho Hồ Hạnh Hoa đạt được, càng không thể để Lâm Châu đến bờ sông.
Mặc dù có khả năng khiến chậm trễ cơ duyên của cậu bé, nhưng dù sao cũng hơn việc biến thành ngu ngốc, mất mạng.
Bởi vì cho dù cô nghĩ được cách ngăn cản Hồ Hạnh Hoa, nhưng khó mà đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao Lâm Châu mới có sáu tuổi.
Từ Toa đột nhiên cảm thấy mình biết được nội dung cốt truyện mang một ý nghĩa trọng đại, bởi vì cô có thể cứu vãn những người vô tội bị nữ chính hại qua.
Quả nhiên nữ chính lòng dạ độc ác gặp phải sứ giả chính nghĩa như cô.
Sailor Moon!
Cô vuốt tóc, ông trời, ông thật sự làm tôi khó xử đấy.
“Đại Sơn Tử, chờ mưa tạnh, con đi lên núi hái ít nấm, mẹ làm tương ớt cho ít nấm hương vào thì có thể tiết kiệm thịt.” Bà Từ vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy mình đúng thật là một bà lão giỏi tính toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận