Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 616. Kho hàng 2

Chương 616. Kho hàng 2
Chương 616: Kho hàng 2
Từ Toa dẫn Giang Phong đi tới kho hàng, nói: “Chính là nơi này.”
Trước đây thực ra cô đã tìm được nơi này, nhưng Giang Phong không ở đây, nên cô sẽ không tùy tiện lấy đồ ra ngoài. Thêm nữa, chủ yếu cô vẫn muốn tìm nguyên liệu hơn: “Anh xem, trên đó còn có nhãn hiệu.”
Giang Phong: “Không sao, không phải đều là chữ tiếng Anh cả sao? Không tính là chuyện gì cả.”
Từ Toa: “Ngược lại cũng đúng.”
Cô bật cười: “Em cảm thấy ký hiệu nhãn hàng là tiếng Anh, mọi người sẽ càng coi trọng hơn.”
Giang Phong dựng ngón cái với cô.
Hai người rất nhanh đã bận rộn, Từ Toa cảm thán: “Anh nói xem, chúng ta kiếm có chút tiền mà khó biết bao.”
Giang Phong phụt một tiếng bật cười, ôm cô, bảo: “Em mệt thì nghỉ ngơi chút đi, có anh rồi.”
Từ Toa nhẹ nhàng dựa lên người Giang Phong, đáp: “Em biết có anh, chính vì có anh nên em mới dám to gan như vậy.”
Nếu không phải có Giang Phong ở bên cạnh giúp đỡ cô, Từ Toa cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không bày được sạp, cô cũng không trông có vẻ to gan như thế, thực ra rất bất an.
Giang Phong dứt khoát không để ý đến đồ vật nữa, mà ôm cô cùng tìm một chỗ ngồi xuống, hai người yên tĩnh dựa vào nhau, anh nhẹ nhàng hôn lên mặt Từ Toa: “Chúng ta không thiếu tiền, mở nhà xưởng là để làm giàu cho mình, cũng là để hiện thực hóa giá trị của chúng ta, xem bản thân mình có được hay không.
Ngoại trừ cái này ra, cũng là để tiêu tốn vật tư ở thành phố Giang Hải, để những đồ vật này không đến mức biến thành phế vật. Chúng ta lấy ra, chính là biến phế vật thành đồ quý. Cho dù bán cho ai, đều tạo ra được giá trị, chúng ta có thể dùng số tiền đó để làm rất nhiều thứ. Cho nên trong bất cứ việc gì cũng không cần mang đến áp lực quá lớn cho mình. Ngược lại, chúng ta cũng không sợ thất bại, em nói có đúng không? Đừng không vui vì bất cứ chuyện gì ở mặt công việc, có thể được thì được, không được thì bỏ đi, không cần thiết phải quá cố chấp.”
Từ Toa: “Em hiểu.”
Cô ôm Giang Phong, nói: “Em phát hiện ra quả nhiên con người anh vẫn nên làm giáo viên, rất thích giảng dạy.”
Giang Phong nở nụ cười, nhéo mũi cô, đáp: “Rõ ràng anh đang an ủi em, em còn muốn cười chê anh, thật đúng là không có lương tâm.”
Từ Toa chu môi: “Sao em lại không có lương tâm được?”
Cô cũng hôn Giang Phong một cái: “Như vậy còn không có lương tâm sao?”
Giang Phong bật cười: “Nữa đi.”
Từ Toa thật sự nghe lời, Giang Phong càng vui vẻ hơn, anh nói: “Vợ anh tốt nhất.”
Từ Toa: “Anh cũng tốt nhất, vừa đẹp trai vừa biết quan tâm, toàn bộ đàn ông trên đời này đều không bằng một phần mười nghìn của anh.”
Giang Phong nghiêm túc: “Em nói lời này cứ như thể người khác so được với một phần mười nghìn của em vậy…”
Từ Toa cười khanh khách, hai người bắt đầu nói linh tinh, tâng bốc nhau. Quả nhiên lời dễ nghe thật sự khiến người vui vẻ.
Hai vợ chồng làm việc vô cùng vui vẻ, Từ Toa cảm thán: “Quả nhiên, con người cần nạp điện.”
Mắt thấy thời gian gần tới, Giang Phong và Từ Toa cũng không tiếp tục nữa, Từ Toa nói: “Đi, chúng ta đi dạo quanh kho hàng này đi.”
Lần trước cô tới, cũng chỉ đi loanh quanh, giờ hai người tay nắm tay coi như đang tản bộ, tuy rằng bên ngoài là mưa phùn, nhưng ngược lại ở đây cũng không tệ, Từ Toa nhìn giá hàng cao cao, hỏi: “Bên đó là cái gì vậy?”
Giang Phong kéo một cái ghế tới, giẫm lên tìm kiếm, quay đầu nói: “Là gấu đồ chơi.”
Đôi mắt của Từ Toa lập tức sáng ngời: “Mau lấy mấy con, em muốn cho con trai em.” Thực ra mình cũng muốn.
Giang Phong mỉm cười: “Được.”
Làm chồng người ta, rất hiểu vợ mình là người thế nào: “Em một con, Thủy Thủy một con, Mộc Mộc một con, được chưa?”
Từ Toa gật đầu: “Được.”
Hai người bận rộn hơn nửa đêm, đợi khi tỉnh lại, toàn bộ căn phòng đều loạn cào cào. Thế này không kỳ quái, ai kêu bọn họ mang đồ ra ngoài chứ. Mới sáng Giang Phong rời giường đã sắp xếp ngay ngắn các túi lại với nhau.
Về phần gấu lớn, chắc chắn không thể lập tức lấy ra.
Nói là sẽ đưa con đến trường, nên hai vợ chồng khóa cửa phòng ngủ, dẫn hai đứa trẻ mặc áo phông nhỏ màu xanh biển đang nhảy nhót: “Ba mẹ đưa đi, là tốt nhất.”
Cho dù trẻ con độc lập, cũng vẫn cần sự quan tâm của cha mẹ.
Từ Toa lập tức nói: “Tuy mỗi ngày ba mẹ đều rất bận, không thể luôn đưa các con đi học, nhưng ba mẹ cũng rất thương các con.”
Hai đứa trẻ con đều nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Từ Toa tiếp tục nói: “Để chứng minh ba mẹ yêu bọn con, sẽ cho bọn họ một món quà, có được không?”
Hai đứa trẻ lập tức dừng bước chân, đôi mắt tràn đầy vẻ tò mò, truy hỏi: “Là thứ gì ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận