Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 267. Gặp nạn 5

Chương 267. Gặp nạn 5
Chương 267: Gặp nạn 5
Giang Phong không phải một người hay nói nhiều nhưng anh quá lo lắng cho Từ Toa, liên tục an ủi cô: “Cố lên, cố gắng lên, chỉ cần tôi không buông tay, chờ đến khi không còn rung chuyển nữa tôi sẽ kéo cô lên!”
Từ Toa: “Được, tôi biết rồi, anh không cần nói đâu ...”
Cô thấy mắt Giang Phong đỏ tươi, cả người đã đỏ bừng rồi, nói: “Giữ sức đi, chúng ta sẽ không sao đâu, được...”
Hai người an ủi lẫn nhau, Từ Toa cũng không biết cảm giác lúc này của mình là gì, sợ sao?
Hoặc là cái khác, tóm lại, vậy mà cô lại lại bình tĩnh hơn, nắm thật chặt Giang Phong.
Cả người Giang Phong dùng sức nhiều hơn Từ Toa, giống như có thể ngất xỉu ngay lập tức, nhưng vẫn kiên trì kéo Từ Toa lại, anh sợ Từ Toa sợ liên lụy đến anh mà buông tay, nắm chặt cổ tay của cô đến nổi gân xanh.
Có lẽ là lời cầu nguyện của hai người đã có tác dụng, ngay lúc bọn họ sắp bỏ cuộc, động đất lại từ từ dừng lại, Giang Phong vui vẻ, nói: “Tôi kéo cô lên, tôi kéo cô!!!”
Anh đã cảm thấy không còn mệt nữa, sức lực ùa về, anh dùng sức kéo một phát, một tay của Từ Toa đã ở vách núi.
Tuy nhấc tay không lên, nhưng lại không khiến Giang Phong quá khó chịu, anh hăng hơn, lại dùng sức kéo vài cái, cả khuôn mặt anh đã đỏ như máu, nhưng Từ Toa đã được kéo lên hơn phân nửa, cô vội vàng tự cứu mình, dùng sức bò lên trên.
Cuối cùng Từ Toa cũng bò lên được, cô lập tức bổ nhào vào lòng Giang Phong, nước mắt rơi xuống, Giang Phong thuận thế ôm cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: “Không sao, không sao rồi!”
Hai người không dám đứng ở vách núi nữa, lảo đảo đứng dậy, cùng nhau đến cạnh cây cổ thụ, Giang Phong run rẩy tháo dây ra, nói: “Bây giờ đỡ hơn rồi, chúng ta tranh thủ xuống núi thôi.”
Từ Toa 'ừ' một tiếng, nước mắt vẫn còn rơi chưa ngừng, nhưng động tác trên tay lại nhanh, cô giúp Giang Phong tháo dây thừng ra, hai người nắm tay nhau chạy xuống núi.
Không biết có phải bị Giang Phong nói trúng hay không, động đất ở đây không nghiêm trọng lắm, hai người chạy xuống núi vậy mà không có cảm giác rung chuyển nữa, chỉ có điều có lẽ do chạy nhanh quá, cũng có thể có thể do lúc nãy kéo Từ Toa dùng nhiều sức quá, anh lảo đảo một cái, ngã xuống.
Từ Toa nắm tay anh, bỗng nhiên bị anh kéo xuống.
“Á!” Từ Toa cảm thấy bị đau mắt cá chân.
Giang Phong lập tức quay đầu lại: “Tôi xem xem.”
Anh đỡ Từ Toa hai người ngồi xuống, nói: “Tôi làm liên lụy đến cô rồi.”
Vận khí anh không tốt, sao còn chưa chịu rút ra bài học nữa chứ.
Từ Toa lắc đầu: “Tôi không sao.”
Giang Phong nhẹ nhàng ấn lên mắt cá chân của, Từ Toa: “Ai ôi!!!!”
Giang Phong: “Vậy mà nói không sao à?”
Từ Toa nhẹ giọng: “Anh nhẹ thôi... làm vậy ai mà không đau chứ!”
Giang Phong nhìn kỹ một chút, nói: “Cô bị trẹo chân rồi, tôi cõng cô xuống núi.”
Từ Toa kéo vạt áo Giang Phong, nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Bây giờ đã không sao rồi, bọn họ không cần điên cuồng chạy xuống núi nữa, Từ Toa hít thở thật sâu, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp động đất, vừa rồi còn không thấy sợ nữa.”
Cô giữ chặt Giang Phong, chân thành nói: “Là anh đã cứu tôi, cám ơn anh.”
Giang Phong mím môi, nghiêm túc nói: “Là tôi liên lụy đến cô.”
Đây là lần thứ hai anh nói lời này, Từ Toa nghiêm túc: “Anh bớt nói nhảm lại đi, anh không có liên lụy tôi. Nếu như tôi bị lợn rừng húc, bị rắn cắn thì là do anh liên lụy. Nhưng động đất sao có thể nói là bị anh liên lụy? Là do lúc đó tôi trượt qua vách núi, nếu như không có anh là tôi xong đời rồi. Sao anh lại liên lụy tôi? Rõ ràng là tôi liên lụy anh. Với lại anh xem đi, hai chúng ta cũng đâu có sao đâu đúng không? Sao lại muốn ôm hết lỗi về mình vậy?”
Giang Phong không còn gì để nói nữa.
Từ Toa đập anh một cái: “Anh như vậy là không được rồi!”
Giang Phong nâng mắt nhìn về phía Từ Toa, hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Một lúc lâu, Từ Toa bất chợt nói: “Cái đó... Là cái gì vậy?”
Giang Phong nhìn theo ánh mắt Từ Toa quay đầu lại, nhìn thấy trên vách đá gần đó có một cái lỗ nhỏ, nhìn giống như một cái sơn động.
Từ Toa: “Sơn động à?”
Giang Phong rất quen thuộc với ngọn núi này, nói: “Trước đây không có.”
Từ Toa rất khẳng định: “Vậy chắc chắn là do động đất gây ra.”
Cô nhìn quanh: “Nhưng mà cái này thoạt nhìn thì không giống lắm... Chờ thêm vài ngày nữa nếu như không có dư chấn thì chúng ta đến thám hiểm nhé?”
Mặt Giang Phong không cảm xúc.
Từ Toa chọc anh: “Anh đừng nghiêm túc như vậy mà!”
Giang Phong: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi qua xem thử.”
Từ Toa: “Mẹ nó, ai biết còn có... dư chấn hay không, anh muốn vào à?”
Điên rồi sao?
Cô nắm lấy Giang Phong: “Không được, anh đừng đi tìm đường chết!”
Giang Phong: “Thật ra cũng không sao, bây giờ tôi đi qua so với tôi với cô đi qua ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận