Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 648. Cổ Đại Mai mang thai 2

Chương 648. Cổ Đại Mai mang thai 2
Chương 648: Cổ Đại Mai mang thai 2
Lâm Thiền chính là Lâm Tiểu Muội, vốn dĩ cô bé không có tên thật, nhưng vì đi học thì không thể cứ gọi là “Tiểu Muội” được nên Lâm Châu đã đặt tên cho em gái là Lâm Thiền. Lâm Thiền học không giỏi, tuy hơn Nữu Tể gần 2 tuổi, nhưng vẫn luôn học cùng lớp. Nữu Tể hầu như đều đứng nhất, còn cô bé toàn đứng thứ mấy từ dưới đếm lên.
Lâm Châu vốn định để em gái biết sơ sơ mặt chữ thì cho về, nhưng với sự khuyên nhủ của Giang Phong và Từ Toa, cậu bé đã đồng ý để em gái học đến khi tốt nghiệp cấp 2. Hiện giờ cô bé cùng đi học và tan học với Từ Đường.
Cô bé vội vàng chạy đến: “Sao thế?”
“Mẹ chị nôn nhiều quá.” Nữu Tể lo phát khóc.
Lâm Thiền chần chừ rồi nói: “Hay là thím có thai rồi?” Lầm Thiền phản ứng hơi chậm, nhưng không phải cái kiểu ngốc nghếch, có vấn đề, đơn thuần chỉ là chậm hơn cả chậm mà thôi, chuyện này không là gì đối với rất nhiều người.
Lời vừa dứt, tại hiện trường phút chốc lặng im như tờ. Nữu Tể nghe xong, một hồi lâu vẫn không phản ứng lại, nhưng cô bé nhanh chóng nói: “À, vậy thì càng nên đi bệnh viện hơn.”
Cổ Đại Mai: “Có, có thai?”
Sau đó ré lên như con gà tây: “Có thai?”
Đúng lúc thím sáu đi đến cổng nghe thấy tiếng la nên vội vàng chạy đến: “Có chuyện gì đấy?”
Bà ta hoài nghi nhìn hai cô bé mười mấy tuổi, chung quy là vì tiếng la của Cổ Đại Mai quá cuồng loạn nên bà ta không thể không nghĩ nhiều được. Có điều hai cô bé lại chẳng có phản ứng gì, Nữu Tể nắm cánh tay thím sáu, nói: “Bà xem giúp mẹ cháu với, có phải mẹ có thai rồi không, mẹ cứ nôn hoài.”
Thím sáu ngớ người rồi nói: “Vợ Sơn Tử có thai hả?”
Nghĩ lại thì hóa ra mình hiểu nhầm rồi. Nhưng rất nhanh bà ta đã hiểu ra tại sao mình lại phản ứng quá như vậy. Đúng, trong thôn không có nhà nào có một đứa con hết. Nhà họ chỉ có mỗi mình Từ Đường. Thật ra rất nhiều người đều xì xào bàn tán sau lưng, cho rằng năm đó Cổ Đại Mai khó sinh đã làm tổn hại cơ thể. Vì vậy, bất thình lình nghe thấy có thể là có thai nên rất bất ngờ.
“Sao mà bà xem được? Chúng ta phải mau mau đi bệnh viện, à không, chúng ta đến trạm xá thôn cũng được. Mau đi thôi.”
Cổ Đại Mai cũng ngơ luôn, cứ thế được mọi người dìu đi, rất nhanh đã đến trạm xá thôn, mạch không làm sao khiến cô ta ngạc nhiên tột độ, cô ta thực sự mang bầu rồi. Đã mười mấy năm kể từ lần sinh trước rồi. Bản thân cô ta cho rằng hẳn mình sẽ không thể có con được nữa. Nhưng mà, có bầu rồi...
Cổ Đại Mai: “Ôi mẹ ơi.”
Nữu Tể: “Ôi mẹ ơi.”
Hai mẹ con cảm thán cùng lúc.
Thím sáu: “Ôi mẹ ơi.”
Không cẩn thận cũng nói theo luôn. Chủ yếu là do quá bất ngờ. Cổ Đại Mai có thật rồi!
“Mau nói cho ba con đi, à, viết thư cho nội nữa!”
Nữu Tể: “À, dạ!”
Thím sáu nhìn người lớn người nhỏ đều cuống hết lên, tuy là họ hàng xa nhưng chị em không có đây, bà ta cảm thấy mình ít nhiều cũng nên giúp đỡ, thế là vội nói: “Nội ở xa không đến được, cháu bảo ngoại đến chăm mẹ đi.”
Nữu Tể: “Dạ dạ.”
“Cháu đưa mẹ đến bệnh viện công xã khám lần nữa, lúc mẹ cháu đẻ cháu bị khó sinh nên yếu lắm, không giống với người ta. Không thể cứ khám như thế này, tốt hơn hết là đi bệnh viện kiểm tra cho kỹ đi.”
Nữu Tể: “Dạ dạ.”
Thím cả Hà đúng lúc đi ngang qua, thấy ở đây đang rối mù nên hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Đại Mai có rồi, Đại Sơn Tử không có nhà, tôi thấy mẹ con nó cũng cuống quá nên vội giúp một tí.”
Thím cả Hà nghe xong ngọn nguồn, giậm chân rồi nói: “Trẻ con dẫn mẹ đi bệnh viện thì ra cái gì, để tôi dẫn đi.”
Rồi bà ta lại nói: “Cháu đến thôn ủy gọi điện cho ba đi.”
Nữu Tể: “Dạ dạ.”
Tuy là một cô bé thông minh, lanh lợi, nhưng chưa bao giờ tự mình giải quyết một việc lớn như này, bây giờ đột nhiên có người chỉ đường, dù không yên tâm nhưng cô bé vẫn lao như bay ra ngoài. Nữu Tể đã chạy thật nhanh đến thôn ủy, còn Lâm Thiền thì nói: “Cháu theo mọi người đến bệnh viện.”
Từ Sơn bán quần áo ở thị xã, bình thường 3-5 ngày sẽ về một lần. Chỗ anh ta cũng không có điện thoại, nhưng Nữu Tể rất thông minh và lanh lợi, cô bé đã gọi thẳng đến trường cấp 3 của Lâm Châu. Lâm Châu học cấp 3 ở huyện, cậu bé biết ba Nữu Tể bán hàng ở đâu, hơn nữa huyện cách thị xã cũng gần hơn. Tuy làm thế này sẽ rất phiền anh Lâm Châu, nhưng lúc này Nữu Tể đã không còn biết nên làm gì nữa, chỉ đành làm như vậy thôi.
Lâm Châu vốn còn đang tự học ở trong lớp, cậu bé khó hiểu đi đến văn phòng của giáo viên, nghe điện thoại mới hiểu lý do, cậu bé lập tức nói: “Nữu Tể đừng sốt ruột, anh sẽ xin nghỉ để đi vào thị xã. Em cũng mau mau gọi điện cho nhà anh Giang đi.”
Nữu Tể: “Dạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận