Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 669. Miệng ngọt

Chương 669. Miệng ngọt
Chương 669: Miệng ngọt
Tuy rằng cảm thấy không phải là giả nhưng khó tránh vẫn không nhịn được lại hỏi thử.
Bà Từ cũng biết chị em già không phải thật sự chất vấn, chỉ là tán dóc, bà gật đầu nói:
“Đúng vậy. Đứa nhỏ này giỏi lắm, hồi đó trường của chúng vừa đề nghị đi thực tập trước thì nó liền đồng ý, nói cho cùng đây là chính sách của nhà nước đã lấy Thâm Quyến làm thí điểm, khoảng cách lại gần như thế cớ gì không nhận lời mời? Ai mà từng nghĩ đứa trẻ này có tí đồ mà còn thật sự đã nhanh chóng khởi nghiệp. Lúc bắt đầu mới hơn 200 người, nhanh chóng mở rộng đến giờ chắc hơn 6000 rồi nhỉ? Có thể sắp 7000.”
Người già đều có kinh nghiệm của chính mình, tuy rằng bà Từ đã quen nhìn sự phồn hoa ở Thâm Quyến nhưng vẫn biết người ở quê thế nào. Lúc này ở trong nhận thức của mọi người làm ăn chính là đầu cơ trục lợi, đa phần vẫn bị người ta coi thường. Cho nên bà Từ đã sớm chống đỡ cho Từ Toa.
Nào là Thâm Quyến bọn họ là thí điểm không giống với ở quê này.
Nào là Toa Toa là tốp sinh viên đại học đầu tiên được nhà nước mời này.
Quả nhiên mắt mọi người đều sáng lên: “Công xưởng lớn như thế á.”
“Vậy bà nội Từ, công xưởng còn tuyển người không?”
Bà Từ biết bọn Từ Toa tuyển người hơn nữa vẫn luôn thiếu người, công xưởng gấp rút tuyển người nhưng vẫn luôn thiếu người, bà cụ gật đầu:
“Chắc là có tuyển người chứ? Nhưng bình thường đều là đồng chí nữ. Công xưởng của chúng là xưởng thời trang nên đàn ông cũng không làm được. Chỉ có điều bên Thâm Quyến rất nhiều công trường cũng đều đang tuyển người. Ui cha ơi, cả ngày xây xây xây, sôi nổi lắm.”
Thời gian bà Từ nói chuyện cũng đã đến nhà.
Vừa bước vào sân trông thấy Cổ Đại Mai đang ưỡn bụng cho gà ăn, cô ta không ngờ bà Từ trở về, cái chậu ở trong tay lạch cạch đột nhiên rơi xuống. Tiếp theo đó chính mình lại la lên:
“Chậu, chậu của tôi!”
Đau lòng sắp khóc rồi.
Bà Từ: “…” vẫn là công thức cũ.
Nghe thấy tiếng động một bà trong phòng đi ra, đầu tóc rối loạn mặt mũi nhếch nhác đang cầm bột bắp trong tay, thoạt nhìn thì đang nấu cơm, bà ta cũng sững sờ:
“Bà thông gia.”
Bà Từ nhìn quần áo vá đùm vá đụp của bà ta, bà cụ cảm khái cái tính keo kiệt của Cổ Đại Mai ngàn năm không đổi.
Người bán quần áo mà còn có thể để mẹ của mình ăn mặc thành dạng này, cô ta cũng là người đầu tiên từ cổ chí kim.
Nhưng mà đây vẫn là chuyện nhỏ, cái bụng này của Cổ Đại Mai đã quá lớn rồi.
Bà cụ cau mày: “Đại Mai sao bụng con lớn thế này, đi bệnh viện khám chưa?”
“Con đi rồi, lúc mới mang thai…”
Bà Từ cắt ngang cô ta: “Con không đi khám tiếp nữa?”
Cổ Đại Mai: “Con cảm thấy tốt lắm mà, không cần đi, ọe…”
Thím cả Hà: “Nó cứ nôn nôn nôn mãi…”
Mẹ của Cổ Đại Mai: “Một ngày nôn mấy lần.”
Bà Từ: “…”
Bà cụ cố gắng hít thở sâu nói: “Bây giờ thu dọn một tí cho mẹ, đi bệnh viện khám thử, nôn nôn nôn, đã là lúc nào rồi mà còn nôn? Thằng ranh con Đại Sơn kia đâu? Đi chết ở đâu rồi? Con đã giống gấu thế này rồi mà nó vẫn không ở nhà với con, có chuyện gì? Cần tiền không cần mạng à!”
Cổ Đại Mai: “…” Mẹ, mẹ không cẩn thận để lộ ra bộ mặt thật rồi kìa.
Mấy bạn già ở cùng thôn: “…” Ở ngoài mấy năm mà con người cũng khác rồi.
Cổ Đại Mai: “Mẹ, là con bảo Đại Sơn đi bày sạp, mẹ con cũng có thể chăm sóc con, hơn nữa…”
“Con đừng có lải nhải, mau chóng thu dọn đi viện, nôn đến nỗi như bộ xương, đừng nói nhiều.”
Bà Từ: “Bà thông gia, bà giúp đỡ thu dọn đồ đạc một tí, tôi dẫn nó đi bệnh viện khám cẩn thận thử xem.”
Lại nói: “Tiểu Lã à, cháu để đồ đạc ở đây đi. Chỗ bác tạm thời…”
Tiểu Lã là người của phòng kinh doanh, đặc điểm lớn nhất của người ở phòng kinh doanh là gì, chính là biết ăn nói.
Tiểu Lã lập tức nói: “Bác ơi, cháu đi với bác, hai đồng chí nữ các bác bất tiện bao nhiêu, có cháu đi cùng cái gì cũng tiện.”
Anh ta liếc nhìn Cổ Đại Mai, tuy rằng trước giờ chưa từng gặp Cổ Đại Mai nhưng không ảnh hưởng việc anh ta nhiệt tình, anh ta lập tức nói:
“Chị cháu như thế này, tốt nhất đừng đi bộ, trong đội có xe bò không? Chúng ta đi mượn dùng một chút, bác và chị cũng có thể thoải mái tí.”
Người xung quanh: “…”
Tiểu Lã: “Bác, bác ngồi chút đi, cháu đoán trong thôn chắc chắn có xe.”
Anh ta mỉm cười với thím cả Hà hỏi: “Thím ơi, có thể làm phiền thím dẫn cháu đi ủy ban thôn một chuyến không ạ?”
Thím cả Hà: “Hả? Ờ.”
Hai người cùng nhau đi lên, anh ta móc ra một nắm kẹo nói: “Thím ăn chút kẹo đi, trời nắng to vậy còn bắt thím đi với cháu…”
Lúc này chị dâu cả Từ của bà Từ đã đến, bà ta trợn mắt há mồm nhìn, người biết nịnh bợ nhất mà bọn họ từng thấy chính là Tiểu Trần ở công xưởng thôn. Mà bây giờ Tiểu Trần người ta đã làm lãnh đạo rồi trái lại ở trong thôn không còn ai miệng ngọt biết nói chuyện như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận