Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 449. Chuyện xấu dạm ngõ 6

Chương 449. Chuyện xấu dạm ngõ 6
Chương 449: Chuyện xấu dạm ngõ 6
“Nếu đã cảm thấy không tốt thì có thể ly hôn cơ mà, nhưng cắm sừng anh ta là không đúng.” Thân là một đồng chí nam, Từ Lập thật sự cảm thấy cực kỳ cạn lời.
Từ Toa gật đầu: “Anh nói có lý, nhưng chúng ta cũng không phải cô ta, cũng không biết cô ta nghĩ thế nào. Nhưng người phụ nữ này cũng đủ bất chấp thật.”
Lần này cô thật sự có hơi sợ hãi. Vốn dĩ cô thực sự không quá để ý đến con người Bạch Liên Hoa này, nhưng không ngờ, người phụ nữ này còn có thể bất chấp trả giá hơn vẻ ngoài của cô ta. Chuyện này có hơi dọa người, cô cũng không cảm thấy Bạch Liên Hoa này chỉ nhìn trúng người đàn ông này là người trong huyện có điều kiện. Chỉ sợ, đó cũng là để báo thù Hồ Hạnh Hoa.
Dù sao, trong lòng Bạch Liên Hoa, Hồ Hạnh Hoa cũng là một trong những kẻ thù của cô ta. Phải biết rằng, Hồ Hạnh Hoa đã từng uy hiếp cô ta. Sau này chỗ chôn xương đó cũng có liên quan đến Hồ Hạnh Hoa, tuy rằng chưa chắc cô ta đã nói ra vị trí đó, nhưng ai kêu cô ta lại ra ngoài ngay lúc đêm hôm khuya khoắt cơ chứ.
Nếu như không phải có cô ta, thì đám người Thổ Cẩu Tử cũng sẽ không tìm được. Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy cậu hai nhà họ Bạch là cái đồ chó chế, tội đáng chết vạn lần như vậy, nhưng rất dễ nhận thấy, Bạch Liên Hoa cũng không nghĩ như vậy.
Nếu thật sự xếp hạng ở trong lòng Bạch Liên Hoa, nói không chừng sự thù hận của cô ta đối với Hồ Hạnh Hoa còn có thể xếp trên cả cô ta đối với Giang Phong.
Nhưng chỉ đây cũng đủ để Từ Toa cảnh giác rồi, cô không hại người, nhưng người khác cũng đừng hòng hại được cô.
“Các cô nói xem, chồng chưa cưới của Hồ Hạnh Hoa có trúng chiêu không?”
Từ Toa: “Nếu cô muốn biết anh ta có trúng chiêu hay không, cứ quan sát Bạch Liên Hoa là biết, xem cô ta có thêm thứ gì hay không, có khác với trước kia hay không? Dù sao cô ta cũng không có khả năng trả giá uổng! Tóm lại phải thu hoạch được một chút đồ chứ?”
Hoàng Diệu Thường: “Con mẹ nó, hôm nay vừa ra ngoài, thật đúng là chấn động cả nhà tôi.”
Vốn Hoàng Diệu Thường còn mang tâm trạng buồn bực vì chuyện của Tiểu Trần, chuyện này vô cùng bình thường, nhưng sau một chuyến ra ngoài này, đột nhiên cô ta cảm thấy Tiểu Trần không thành vấn đề, cô ta đã được chứng kiến nhiều người hơn.
Tiểu Trần một chân dẫm hai thuyền, theo đuổi cô ta nhưng quay đầu lại không nhận, cái này cũng không tính là vấn đề gì, ai kêu lúc đầu bản thân cô ta cũng không đồng ý một cách gọn gàng lưu loát cơ chứ. Cho nên cô ta thật sự không đau lòng cho lắm. Nói không chừng, đây còn là một chuyện tốt.
Tin tức siêu lớn trước mắt này, mới khiến tay của cô ta khẩn trương đến run lên.
Hoàng Diệu Thường: “Chúng ta thật sự chỉ nhìn mà không làm gì sao?”
Từ Toa trừng cô ta: “Sao? Cô muốn làm gì, cô muốn nói với ai? Cô có từng nghĩ con giun xéo lắm cũng quằn không? Còn nữa, có liên quan gì đến chúng ta không?”
Có đôi khi Từ Toa rất tốt, ví dụ như khi cậu hai của cô gặp khó khăn, cô bắt tay với Giang Phong biến hóa đa dạng, đưa đồ cho người ta. Vì cô biết cậu hai chính là một người nghèo khó thành thật, cũng thường xuyên đưa đồ cho Tiểu Lâm Châu, bởi vì đây chính là một đứa trẻ đáng thương. Nhưng cô sẽ không quan tâm những chuyện của Bạch Liên Hoa nhà họ Trần, và Hồ Hạnh Hoa này, về mặt bản chất, những người này đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Đối với người tốt, cố hết sức giúp không tính là gì. Nhưng đối với những con quỷ thiếu đạo đức này, hà tất phải thế?
Từ Toa: “Đi đi đi, về thôi.”
Từ Lập: “Chuyện cưới vợ này, thật đúng là chuyện lớn.”
Hoàng Diệu Thường: “Vậy gả cho đàn ông cũng là chuyện lớn!”
Từ Toa phụt một tiếng, nói: “Ngược lại hai người các anh cũng rất đối xứng đấy.”
Ba người nói cười, cùng nhau đi về đại đội, vừa vặn gặp bác gái Triệu ở trong đội, bà ta chặn Từ Toa, hỏi: “Tiểu Từ, đối tượng của Hồ Hạnh Hoa tới cửa rồi sao?”
Từ Toa: “Vâng, tới rồi, bây giờ còn đang ở đó, vừa rồi có rất nhiều người tới xem náo nhiệt, sao cô không đến?”
Bác gái Triệu cười do dự, nhưng vẫn đáp: “Cô không xem náo nhiệt này, trong ruộng vẫn còn việc nữa, mọi người đều đi xem náo nhiệt thì ai đi làm việc, ruộng đất mùa xuân không thể bỏ đấy.”
Từ Toa nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Vậy bây giờ cô đang?”
Không phải không thể bỏ đấy sao? Còn không phải không có việc ở ruộng hay sao?
Bác gái Triệu vốn còn đang đợi mấy người trẻ tuổi như đám người Từ Toa khen bà ta giác ngộ cao, nhưng mắt thấy vậy mà mấy người này lại hoàn toàn không tiếp lời mình, biểu cảm của bà ta hơi nhạt đi vài phần, nói: “Ồ, cô về đi nhà xí đã.”
Từ Toa: “Vâng, vậy cô mau về đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận