Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 116. Người đứng sau

Chương 116. Người đứng sau
Chương 116: Người đứng sau
Bác sĩ Tiểu Giang cũng chỉ đơn giản đề nghị mấy câu, cũng chẳng nói thêm gì nữa, giống như anh chẳng liên quan gì đến chuyện này vậy, một chút cũng không nói nhiều. Thế nhưng Từ Toa rõ ràng nhìn thấy, lúc bác sĩ Tiểu Giang mở lời, đôi mắt của tiểu Lâm Châu trong phút chốc sáng lên, ngay sau đó đã bình tĩnh hơn nhiều.
Người lớn có thể giả vờ như sắc mặt không thay đổi, trẻ con thì lại tuyệt đối không thể mọi việc đều không để lộ ra chút gì vậy được.
Vì thế, tiểu Lâm Châu rất quen thuộc với bác sĩ Tiểu Giang ư?
Cậu nhóc tin tưởng bác sĩ Tiểu Giang như vậy, cho nên… Từ Toa đột nhiên nghĩ đến.
Bọn họ là cùng phe với nhau.
Nói không chừng, thằng bé đồng ý làm lớn chuyện lên, là do bác sĩ Tiểu Giang dạy nữa.
Dù sao đi chăng nữa, so với một đứa trẻ mới sáu tuổi, anh mới thật sự là người lớn.
Cho nên cô chỉ cần đưa ra một kiến nghị, thằng bé lập tức đồng ý. Nói không chừng, cô không đưa ra đề nghị đó, bác sĩ Tiểu Giang cũng sẽ xuất hiện đưa ra đề nghị bán nhà.
Không thấy ngay cả chỗ ở, anh cũng đã nghĩ sẵn cho hai đứa bé rồi à?
Trong chớp mắt, Từ Toa đã thông suốt.
Đừng nhìn thấy cô còn nhỏ tuổi, lại không phải kiểu người có tâm cơ, nhưng nếu nói cô thật sự là một con ngốc, vậy thì không phải, từ nhỏ ba mẹ cô đã không có ở bên cạnh, thật ra Từ Toa vẫn rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, chỉ cần cô dụng tâm, luôn luôn có thể phát hiện ra ít gì đó.
Từ Toa nhìn về phía bác sĩ Tiểu Giang, anh phát giác ra được ánh mắt Từ Toa, ngẩng đầu lên cười với cô.
Bên này cũng vì chuyện đó mà ầm ĩ đến tận trưa, mặc dù có ít người vẫn đi bắt đầu công việc, nhưng cũng có rất nhiều người tình nguyện không đi làm cũng phải xem trò vui, đương nhiên trong nhà họ cũng có người đi làm rồi, không thiếu một người như họ.
Mặc dù chuyện này là do Từ Toa bắt đầu, nhưng sau đó hoàn toàn không cần đến cô.
Hợp đồng bàn bạc xong xuôi, đại đội trưởng dặn dò mấy người buổi chiều đến coi chuyển nhà, không phải do đại đội trưởng quá hà khắc, mà là Lâm lão nhị vốn dĩ cũng có một căn nhà cũ bốn gian. Chẳng qua là nhà đất mà thôi. Lâm lão đại với Lâm lão nhị không phải cùng một mẹ, mẹ của Lâm lão đại đi rồi, mẹ của Lâm lão nhị tái giá đến. Sau khi thành thân thì sinh được Lâm lão nhị, có mẹ kế thì có cha ác, sau cùng Lâm lão đại chuyển ra ở riêng, Lâm lão nhị thừa hưởng được ngôi nhà đất bốn gian.
Vợ chồng Lâm lão nhị lúc đầu dương dương tự đắc, cảm thấy bản thân không cần nỗ lực cũng có được như vậy, còn không phải là nhặt được đồ tốt hay sao? Đến cả hai đứa nhỏ nhà Lâm lão đại cũng do bọn họ mặc sức mà giày xéo, lại không nghĩ đến sự việc phát triển ngoài dự liệu.
Chỉ nhà ở quen nhà đá rồi, giờ quay lại ở nhà đất, tâm trạng này làm sao mà có thể bình tĩnh được cơ chứ?
Chẳng qua cho dù bọn họ có nói thế nào đi nữa, người trong thôn cũng chẳng cho bọn họ chút mặt mũi nào, thậm chí lại còn ngăn cản hai vợ chồng bọn họ đến gần đám trẻ, ai mà lại không biết bọn họ là kẻ ác độc chứ, vốn dĩ không muốn chọc tới bọn họ là bởi vì không muốn nghe câu “Đấy, có giỏi thì anh đón hai đứa đó về đi”.
Bây giờ chẳng có gì phải sợ nữa, đứa nhỏ tự có lương thực của mình.
Cảm giác chính nghĩa của bọn họ đương nhiên dâng lên.
Từ Toa nhìn tình huống này, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi không ít, buổi trưa nghỉ ngơi thì đi về nhà. Cô nhìn thấy bác sĩ Tiểu Giang đang đợi ở trên đường về.
Từ Toa: “Anh… Đang chờ tôi à?”
Từ Toa rẽ vào con đường nhỏ, không có nhiều người đi trên con đường này, nhà bác sĩ Tiểu Giang cũng không ở đây.
Bác sĩ Tiểu Giang đáp: “Ừm.”
Anh không chút do dự, trực tiếp nói: “Chuyện hôm nay, cảm ơn cô.”
Từ Toa nhướng mày, ồ một tiếng thật dài.
Bác sĩ Tiểu Giang nghiêm túc khai báo: “Chuyện hôm nay là do tôi dạy Tiểu Lâm Châu, thằng bé cố ý chọc giận thím mình khi đó, để cho cô nhìn thấy.”
Từ Toa xụ mặt đáp: “Anh biết tôi sẽ lo chuyện bao đồng?”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu: “Ừm, tôi biết cô sẽ quản. Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng tôi biết cô là một cô nhóc ghét ác như thù.” Anh khẽ bật cười, nói tiếp: “Thật ra tôi chỉ muốn để cô làm lớn chuyện này lên, sau đó tôi dự định tự mình ra sân, chẳng qua không nghĩ đến, cô thế mà cũng nhắc đến đề nghị bán nhà.”
Anh nhìn Từ Toa, nghiêm túc cúi gập người xuống, nói: “Cảm ơn cô.”
Từ Toa bị dọa giật cả mình: “Ôi trời, anh đang làm gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận