Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 434. Cô Từ

Chương 434. Cô Từ
Chương 434: Cô Từ
Giang Phong: “Không chỉ cái này, mà còn những thứ khác nữa. Em xem còn có rất nhiều tài xế xe hàng ra ngoài đều vô cùng cẩn thận, không dám tùy tiện đi con đường nhỏ chưa từng đi qua, không dám đi một mình, cũng là vì sợ gặp phải kẻ cản đường. Tuy rằng hiện tại vẫn đang thái bình, nhưng có vài nơi khá hoang vu, thật sự không dễ nói, nói một câu khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân cũng không quá. Cũng không phải anh đang coi thường ai cả, anh cũng là người nông thôn, nhưng cũng không thể phủ nhận, có vài người cảm thấy mình nghèo đều là lỗi của người khác. Sau đó chỉ hận không thể vớt được chút béo bở từ trên người người ta.”
Từ Toa: “Má nó.” Vừa bất cẩn nói lời thô tục mất rồi.
Giang Phong búng cô một cái, bảo: “Không được nói tục.”
Từ Toa: “Còn không phải do em quá khiếp sợ hay sao?”
Giang Phong cười: “Cho nên mới nói làm tài xế tốt như vậy, nhưng anh ta cũng có nguy hiểm của riêng mình.”
Từ Toa chậc một tiếng, thấp giọng bảo: “Cũng thiệt tình…”
Giang Phong: “Đúng rồi, không phải em muốn học lái xe sao? Học thế nào rồi?”
Nếu như nói đến chuyện này, Từ Toa rất kiêu ngạo, cô vô cùng đắc ý: “Em biết lái rồi.”
Cô rất hào hứng, cả người đều lộ ra vài phần vui vẻ: “Em đã học được vài tháng rồi, nếu còn không biết, vậy em phải ngốc thành cái dạng gì?”
Thực ra cũng đúng thôi, người như Từ Toa học lái xe dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao so với người ở thời đại này quanh năm suốt tháng cũng không thấy nổi một chiếc xe, thì bọn họ ở thời điểm đó lại rất quen thuộc xe hơi. Nếu đã quen thì cũng dám lên thử. Mà thành phố Giang Hải lại là một tòa thành trống, cho nên tóm lại, Từ Toa lái vẫn khá ổn.
Cô vô cùng đắc ý: “Đợi em dạy anh lái xe nhé?”
Giang Phong: “Em dạy anh đi.”
Từ Toa gật đầu: “Anh phải gọi em là cô Từ.”
Giang Phong bật cười, đáp: “Được, nhưng em chắc chắn mình thật sự biết chứ?”
Từ Toa nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Sao em lại không chắc chắn? Xe đi được hay không, em còn không biết sao? Em còn nghĩ đến, đợi mai sau tìm một ngày nào đó, em sẽ đi làm một cái bằng lái xe, ha ha, từ nay về sau em chính là người có bằng lái.”
Tuy rằng Giang Phong vẫn chưa từng thấy cô lái xe bao giờ, nhưng vẫn dựng ngón cái lên, giống như một người hâm mộ não tàn, gật đầu khen ngợi: “Em giỏi nhất.”
Chẳng qua chỉ như vậy, Từ Toa vẫn chưa hài lòng, cô nói: “Anh khen không khỏi cũng qua loa quá rồi thì phải?”
Đôi mắt của Giang Phong sáng ngời và trong suốt, anh hỏi: “Vậy em muốn anh khen em thế nào?”
Từ Toa: “Tóm lại vẫn nên thêm một vài lời ngôn tình vào đi chứ?”
Giang Phong: “?”
Anh nghĩ ngợi cẩn thận, rồi hỏi: “Ví dụ?”
Từ Toa chớp đôi mắt, đáp: “Anh sờ vải áo của anh đi.”
Giang Phong thuận theo lời cô, giơ tay sờ một chút, sau đó nhìn Từ Toa, yên lặng đợi, Từ Toa nhếch khóe miệng, bảo: “Có phải có năng lực làm vợ chưa cưới của anh không?”
Giang Phong: “…”
Từ Toa đại khái vẫn không thể giải thích lời ngôn tình một cách rất sinh động, cô lại nghĩ ngợi, nói: “Em là chín, anh là ba.”
Giang Phong nhíu mày, cũng không theo kịp suy nghĩ của cô. Lời ngôn tình này, vẫn rất khó học.
Từ Toa ý tứ sâu xa nói: “Ngoài anh ra thì vẫn là anh.”
Giang Phong: “…”
Cuối cùng anh cũng hiểu được một chút. Chẳng qua anh vừa cười vừa bảo: “Anh biết em thích anh nhất.”
Từ Toa sững sờ, sau đó nhướng mày, đáp: “Ý của anh là gì?”
Sau đó cô phản ứng lại: “Được rồi, Giang Phong, anh cố ý!”
Cô phồng má, duỗi tay đánh anh: “Anh là đồ đáng ghét, anh bắt nạt em.”
Giang Phong vừa cười vừa nắm tay cô, nói: “Không có mà, anh thật sự không hiểu, nhưng anh thật sự cũng cảm thấy em nói những lời này, khiến anh cảm thấy rất vui, khi nghe được em nói ngoài anh ra vẫn là anh, lúc đó anh vui nhất.”
Từ Toa nhếch khóe môi, đáp: “Em biết nhiều lắm.”
Giang Phong lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sau này, em dạy anh có được không?”
Từ Toa ra vẻ đứng đắn: “Anh cũng phải tự mình hiểu.”
Giang Phong nghiêm túc: “Nhất định anh sẽ từ từ hỏi.”
Từ Toa bật cười, cô nói: “Anh có muốn đi thăm sư tử con và hổ con nhà em không?”
Giang Phong: “Đi!”
Bọn họ đã quyết định từ trước muốn nuôi hai chú chó con ở chỗ Giang Phong, nhưng hoàn toàn không ngờ, chó con còn chưa đi, Nữu Tể đã phát ra tiếng khóc dữ dội, khóc đến chấn động trời đất, quỷ khóc thần sầu. Cô bé kiên quyết không cho hai chú chó con ra ngoài.
Chó con là chó của nhà bọn họ.
Tiểu Nữu Tể không có bạn chơi, đã coi chó con thành bạn tốt nhất của mình. Lâm Tiểu Muội cũng phải xếp ở phía sau.
Chuyện nhỏ như vậy, Từ Toa hiển nhiên sẽ không quá cưỡng ép đứa nhỏ, ngược lại nuôi ở đâu mà chẳng là nuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận