Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 632. Đào góc tường 6

Chương 632. Đào góc tường 6
Chương 632: Đào góc tường 6
Tuy rằng ba của Hướng Tinh đã hẹn Giang Phong nhưng lại cũng không may ông ta vừa đúng lúc phải đi nơi khác họp, vì vậy đã định lại thời gian sau khi ông ta trở về. Vợ chồng Giang Phong ngược lại chẳng sao cả, nói cho cùng chuyện này lại không phải là bọn họ vội.
Trái lại bởi vì đơn đặt trước tăng lên nhiều nên họ lại đã tranh thủ sản xuất.
Giang Phong và Từ Toa đều không ngốc, bọn họ biết trạng thái nhận hàng điên cuồng này chắc chắn không lâu dài, chính vì thế bọn họ mới tăng lượng hàng cung ngày càng nhiều. Chỉ có điều tuy rằng bọn họ tuyển người không ngừng nhưng sản lượng lại không tăng.
Bởi vì tuy rằng nhân công tăng liên tục nhưng có người cũng rời đi liên tục.
Một người đến một người đi, số lượng người ở phân xưởng của bọn họ thật ra chỉ tăng 300, tuy rằng tuyển 500 - 600 nhân công mới nhưng bởi vì nhân công mới phải có thời gian học tập và thích ứng. Trên thực tế tốc độ không có tăng nhanh do cũng có 200 – 300 nhân công thạo nghề nghỉ việc trong chưa đến một tháng nữa.
Điều này không cần biết xét từ phương diện nào thì cũng không bình thường.
Số lượng người đi đã quá nhiều.
Cho nên Từ Toa nhận ra điều không đúng.
Cô lập tức tìm chủ nhiệm văn phòng - Đào Ngọc và chủ nhiệm phân xưởng – chị cả Vương.
Đào Ngọc tương đương với HR, tuyển dụng ở bên này đều là cô ta phụ trách mà nghỉ việc cũng là bộ phận của các cô ta xử lý. Liên quan đến điểm này rất rõ ràng rằng Đào Ngọc và chị cả Vương đã bàn bạc qua. Lúc Từ Toa nhắc đến chuyện này hai người họ quả nhiên đã biết, cũng lập tức nói ra.
Đào Ngọc: “Tình hình này chắc khoảng hơn nửa tháng trước thì có khá nhiều, lúc đó chúng ta bận rộn việc họp báo nên tôi không báo cáo cụ thể với cô.”
Từ Toa khẽ cau mày, Đào Ngọc lập tức tiếp tục nói: “Tôi nghĩ qua buổi họp báo lại báo cáo với cô, vừa đúng lúc cũng cần đoạn thời gian này làm rõ ngọn nguồn sự việc. Thật ra khoảng thời gian này nhân viên của phân xưởng chúng ta bỏ đi vô cùng nhiều. Mà nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cách chúng ta một con đường đã mở một xưởng thời trang mới là Hồng Xán Xán. Trên cơ bản nhân viên của chúng ta nhảy việc đều là đi qua bên đó. Lương cơ bản của bọn họ cao hơn chúng ta.”
Vì vậy Đào Ngọc quả thật không phải không biết gì cả, khoảng thời gian này cô ta cũng bận rộn lắm, đã tra rất rõ ràng về đối thủ.
Từ Toa: “Xưởng thời trang Hồng Xán Xán?”
Đào Ngọc: “Đúng vậy, xưởng thời trang Hồng Xán Xán, ông chủ là người bản địa, trước đây còn lấy hàng của bên chúng ta đi bán ở khắp các thành phố nhỏ. Anh ta cũng coi như là người cơ trí, lấy cực kỳ nhiều hàng, điều này đã để anh ta kiếm được cái món lời đầu tiên. Giờ chẳng phải là cải cách mở cửa à? Nhà anh ta có một người họ hàng năm đó chạy đi giờ đã trở lại, hình như đã đầu tư cho anh ta. Anh ta thuê một mảnh đất ở hẻm Liễu Gia cách một con đường với chúng ta để xây nhà xưởng rồi xây xưởng thời trang.”
Nói đến điểm này Đào Ngọc thật sự cảm thấy cái người kia không biết xấu hổ, xây dựng nhà xưởng không phải nói nhà cô mở thì nhà tôi không thể mở. Nhưng mà ở đây có rất nhiều chỗ lại cố tình tìm một nơi cách chỗ bọn họ rất gần hơn nữa còn cướp người của bọn họ, làm người ta khó chịu.
“Ngay cả nhà lầu cũng học kiểu dáng của chúng ta, cũng xây dựng một cái kho hàng giống nhau, chỉ có điều có thể là không đủ tiền vì vậy bây giờ chỉ có một nhà xưởng và một kho hàng. Còn về người đã cướp đi của chúng ta, lương cơ bản của mỗi người bọn họ nhiều hơn bên chúng ta 5 đồng.”
Từ Toa: “Bởi vì kém 5 đồng cho nên đã đi 300 người?”
Đào Ngọc: “Là tôi làm việc không tốt.”
Chị cả Vương: “Thật ra đây là lỗi của tôi.”
Cô ta thở dài nói: “Tổ trưởng của phân xưởng ba vẫn luôn cảm thấy công việc của họ phức tạp hơn người khác một chút vì vậy vẫn muốn điều chỉnh lại quy trình, đã tìm tôi ba bốn lần mà đều bị tôi từ chối. Phần nhiều người đi lần này cũng là người phân xưởng của bọn họ, còn có khá nhiều là người quen cũ của cô ta. Những người chưa đi trong lòng ít nhiều gì cũng có hơi nóng nảy. Là tôi lúc mới đầu không phát hiện ra vấn đề, không coi vấn đề này thành vấn đề nghiêm trọng cho nên mới dẫn đến kết quả này, là lỗi của tôi.”
Tuy rằng trông Từ Toa có vẻ không chắc là biết nhưng thật ra không có chuyện gì ở xưởng mà cô không biết.
Cô lập tức chỉ ra: “Phí tăng ca tính theo sản phẩm của phân xưởng ba cũng nhiều hơn mấy phân xưởng khác phải không?”
Chị cả Vương sững sờ lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
Từ Toa cười mỉa một chút rồi nói: “Vậy nếu như điều chỉnh lại quy trình thì phí tăng ca của bọn họ có phải cũng nên điều chỉnh không? Điểm này bọn họ có nhắc không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận