Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 524. Động phòng

Chương 524. Động phòng
Chương 524: Động phòng
Hành động nhỏ của hai người đã khiến bao con người nhìn nhau rồi bật cười. Thật ra người trong thôn kết hôn không giống với bọn họ, dù sao cũng chẳng có ai lẻ loi như Giang Phong, nhưng hiện tại bà Từ lại khá mừng cho Từ Toa vì gặp được Giang Phong, chính vì gặp được Giang Phong, Giang Phong mới có thể xây nhà ngay cửa nhà bọn họ, cũng có thể đến nhà bọn họ ăn cơm, thậm chí bà cụ còn có chút ảo giác rằng Từ Toa vẫn chưa lấy chồng.
Thế nhưng nếu Từ Toa gả cho người lạ, chắc chắn sẽ phải sống ở nhà chồng, bà Từ cảm thấy nghĩ thôi đã căng thẳng, thấp thỏm, ăn không vào rồi. Bà cụ sẽ lo Từ Toa có ăn đồ ngon không, sống có tốt không, có bị mẹ chồng hạch sách không, có gặp phải chị em dâu ngốc nghếch ngờ nghệch không. Mấy cái này đều sẽ nghĩ đến cả. Thật sự nghĩ thôi đã thấy khó chịu rồi.
Bây giờ nhìn lại, Giang Phong quả là một người rất tốt. Ánh mắt bà Từ nhìn Giang Phong thêm phần trìu mến.
Giang Phong: “???” Trong lòng có thật nhiều dấu hỏi chấm. Có điều nếu có nhiều dấu hỏi chấm hơn nữa cũng không quan trọng với cuộc sống này, hai vợ chồng Giang ăn tối xong thì không ở lại nhà họ Từ lâu, anh nắm tay Từ Toa cùng về, nói ra thì hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ cơ mà! Sao anh lại không kích động được chứ!
Tim Giang Phong đập dữ dội, anh vô cùng căng thẳng, mặt mũi trắng bệch. Đại khái là căng thẳng cực độ đến nỗi không phải đỏ mặt mà là trắng bệch luôn. Tương tự, tim Từ Toa cũng đập rất nhanh, chính cô cũng cảm nhận được tiếng đập bịch bịch của tim mình.
Giang Phong: “Toa Toa.”
Từ Toa ngước mắt lên: “Cái, cái gì?”
Giang Phong lắc lắc tay cô: “Tay em đổ mồ hôi.”
Từ Toa kiễng chân kề sát anh, nói: “Nói cứ như anh không căng thẳng ấy, anh xem mặt anh trắng đến mức nào rồi?”
Giang Phong đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy cô, cả hai dính sát nhau, anh cúi đầu chống cằm lên trán cô, nói nhỏ: “Anh căng thẳng lắm, nhưng mà cũng rất xúc động.”
Mặt Từ Toa ửng hồng, má đỏ hây hây, Giang Phong nhẹ nhàng hôn một cái rồi nói: “Anh đun nước cho em tắm được không?”
Tim Từ Toa đập nhanh hơn, nhưng dù vậy, cô vẫn ngẩng đầu, nhẹ nhàng rúc đầu vào cổ anh, cười tít mắt: “Vâng.”
Cô nũng nịu: “Vậy anh giúp em kỳ lưng nhé.”
Giang Phong luôn biết rằng Từ Toa vừa xảo quyệt vừa đáng yêu, nhưng giây phút này, anh cảm thấy Từ Toa là một con hồ ly tinh với công lực cao cường. Cằm anh nhẹ nhàng cọ cọ vào trán cô, giọng anh khàn khàn: “Ừ.”
Từ Toa cười giòn tan: “Em biết anh tốt nhất mà.”
Giang Phong nựng khuôn mặt mềm mại của cô rồi nói: “Em vào phòng nghỉ ngơi đi, anh xong ngay đây.”
Từ Toa lắc đầu, khoác tay Giang Phong nói: “Em đi với anh.”
Giang Phong gật đầu cười: “Để anh thắp nến.”
Từ Toa thích sáng sủa, nhưng trong thôn lại không có đèn điện, có điều chuyện này cũng không ngăn được Giang Phong đốt đèn dầu và thắp thêm 4, 5 ngọn nến, sợ không đủ sáng, anh còn bật thêm đèn pin, quả nhiên tất cả đã khiến căn phòng trở nên sáng rực.
Từ Toa: “Anh hiểu em quá.”
Giang Phong: “Thích một người thì sẽ hiểu người đó thôi, chẳng phải em cũng rất hiểu anh còn gì?”
Từ Toa: “Đúng vậy.”
Cả hai người kề vai ngồi trên băng ghế nhỏ, Giang Phong cứ một lúc lại thêm lửa, Từ Toa thì tựa vào vai Giang Phong, nhìn động tác của anh rồi khe khẽ nói: “Em thấy tất cả mọi chuyện cứ như mơ vậy. Anh nói xem tại sao nhanh như thế mà chúng ta đã kết hôn rồi nhỉ?”
Rõ ràng khi bọn họ biết nhau chỉ mới như ngày hôm qua mà thôi.
Từ Toa: “Thời gian cứ như đang bay vậy.”
Giang Phong: “Anh thì lại thấy thời gian trôi chậm quá, anh cứ đếm xem đến bao giờ mới được kết hôn với Toa Toa.”
Dáng vẻ nghiêm túc của anh càng khiến anh đẹp trai hơn: “Anh đã mong chờ ngày này rất lâu rồi, anh cũng đã có vợ rồi.”
Anh vươn tay nắm lấy tay cô, nói: “Anh rất thích em.”
Từ Toa hơi nghiêng đầu, nói: “Không phải đàn ông khó mở miệng nói chữ ‘thích’ hả? Anh nói ra nhẹ nhàng thế này cứ như quân lừa đảo vậy. Cái kiểu lừa đảo chuyên dùng những lời mật ngọt dễ dụ dỗ con gái nhà người ta ấy.”
Giang Phong nhướng mày, bĩu môi: “Vậy thì chắc chắn anh sẽ lừa em cả đời.”
Từ Toa nhìn anh, cười mỉm.
Giang Phong đột nhiên bế bổng Từ Toa lên. Từ Toa: “Á!!!”
Giang Phong bước 2, 3 bước đã vào trong phòng, so sánh với ánh sáng ở nhà trên, ở đây lại rất tối, Giang Phong đặt Từ Toa xuống, anh cúi đầu lờ mờ nhìn cô, Từ Toa cảm thấy cổ họng dường như rất khó chịu, ngay cả mở miệng cô cũng không làm được.
Cô ưm một tiếng thật nhẹ, Giang Phong cúi đầu, giọng anh khàn nhưng rõ ràng: “Anh không muốn đợi nữa...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận