Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 804. Nằm mơ 3

Chương 804. Nằm mơ 3
Chương 804: Nằm mơ 3
Bà đỡ: “Được, cháu ôm nó ngủ đi, bác ở bên cạnh trông.”
Bình thường ở nhà người ta, bà ta cũng không đến mức nhiệt tình như vậy, sở dĩ lần này không có việc thì đi, một là vì nể mặt năm xu tiền, hai là cũng thấy vợ chồng nhỏ này cũng không dễ dàng cho lắm. Bà ta cũng không phải người lòng dạ sắt đá, có thể giúp hiển nhiên sẽ giúp một chút.
Từ Tú nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ con gái nhỏ, nói: “Bảo bối ngoan, mẹ thích con nhất…”
Đứa trẻ giương nanh múa vuốt vung vẩy cánh tay nhỏ, bà đỡ nhanh chóng chèn khen lại cho cô, bà ta đỡ đẻ cho nhiều đứa trẻ như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ vừa ra đời đã hoạt bát như vậy, cũng rất khỏe mạnh.
“May mà là cô gái nhỏ, nếu là bé trai, vậy có thể chạy lên trời rồi.”
Lúc này, Từ Tú đã ngủ rồi, khóe miệng mang theo ý cười, hiển nhiên không nghe được lời của bà đỡ, ngược lại đứa trẻ sơ sinh hừ một tiếng, bà đỡ cười chọc vào gương mặt nhỏ của cô, thấy bộ dáng nhỏ đỏ rực nhăn nhó của cô, nói: “Ui, cháu còn có thể nghe hiểu được cơ đấy.”
Từ Toa: “…!”
Đương nhiên cô có thể nghe hiểu được rồi.
Tuy rằng không biết tại sao mình lại biến thành trẻ sơ sinh, nhưng Từ Toa biết, mình đã biến thành “mình”, cô ra sức muốn thoát khỏi cơ thể trẻ con, nhưng lại sợ ồn ào sẽ đánh tỉnh người mẹ đang buồn ngủ, cả người uốn éo thành quai chèo.
Bà đỡ nhìn cô nhích tới nhích lui như vậy, che miệng cười khẽ, càng đúng lúc Từ Hồng Vĩ bưng canh gà đi vào cửa, bà ta thấp giọng nói: “Bác đỡ để nhiều năm như vậy rồi, nhưng đứa nhỏ nhà cháu thật sự có tinh thần nhất.”
Khóe miệng của Từ Hồng Vĩ cong lên, hất cằm lên trời đầy đắc ý, đây vẫn là lần đầu tiên Từ Toa nhìn thấy ba cô lúc trẻ như vậy.
Mà lúc này, ba cô cũng không có vẻ chín chắn ngày xưa, ngược lại mang theo vài phần nơn nớt của thiếu niên, ông cẩn thận ôm con gái lên, nói: “Tất nhiên con gái cháu tốt nhất rồi. Tú Nhi nhà cháu thật lợi hại, hiển nhiên sinh con tốt nhất.”
Từ Toa: “Phì phì!”
Từ Hồng Vĩ nhẹ nhàng đung đưa, bảo: “Toa Toa ngoan nào, mẹ con sắp ngủ rồi, đợi mẹ con tỉnh lại, sẽ cho Toa Toa ăn, Toa Toa phải ngoan…”
Từ Toa: “Phì phì phì!”
Phun ra bong bóng nhỏ.
Từ Hồng Vĩ ngạc nhiên quay đầu lại: “Bác gái, bác thấy con gái nhà cháu lợi hại chưa kìa, còn biết phun bong bóng.”
Bà đỡ: “…”
Từ Toa: “!”
Cô cảm thấy ba cô đúng là đồ ngốc!
Rột rột, bụng có hơi đói rồi.
Ô ô ô, bụng cũng muốn phun nước…
Từ Hồng Vĩ: “Á, bác xem Toa Toa nhà cháu lợi hại chưa, đây là nước tiểu…”
Bà đỡ: “….” Mẹ nó thiểu năng thật.
Từ Toa: “…” Vô sỉ.
Nhưng, mệt quá…
Đại khái Từ Toa lăn lộn quá lợi hại, cuối cùng cũng buồn ngủ, cô dựa vào người ba, từ từ nhắm mắt lại…
Trong phút chốc, cô nhìn thấy mình đã trưởng thành, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, lại cố gắng muốn nói chuyện, cố gắng muốn học đi đường, vừa ngã bệt cái mông xuống, bà ngoại cô đã lập tức xông tới, vừa ôm bé gái nhỏ lên, dỗ dành tâm can bảo.
Từ Toa cảm thấy hình ảnh trước mắt mình thay đổi rất nhanh, giống như một thước phim trượt… vừa rồi vẫn còn là một đứa trẻ bi bô tập nói, đảo mắt đã biến thành cô gái bện tóc hai ngoe, cô bé bẹn tóc hai ngoe ngồi trên vai ba mình, vung cây kiếm gỗ nhỏ trong tay, nói: “Con là đại tướng quân!”
Ngay sau đó, cô gái bện tóc hai ngoe lại biến thành học sinh tiểu học, mặc cái váy nhỏ mà mẹ cô may, cô kéo cái váy nhỏ xoay vòng vòng: “Con là tiểu tiên nữ!”
Lại chớp mắt, học sinh tiểu học biến thành học sinh cấp hai, cô giẫm lên một tảng đá, lại chống nạnh, bộ dáng hung dữ: “Không dạy dỗ các cậu, các cậu thật sự không biết mã vương gia ba con mắt!”
Từ Toa bật cười khẽ, đây là cô, thật sự là cô không sai.
Từ Toa cười nhẹ, rồi bật cười thành tiếng…
“Toa Toa.” Một giọng nam ấm áp vang lên bên tai Từ Toa, cô cảm giác được giọng nói dịu dàng này như gần trong gang tấc.
“Ô.”
“Toa Toa…”
Dường như cô cảm thấy có gì đó nhẹ nhàng vỗ lên người cô, cô lẩm bẩm mở mắt ra, cảnh mộng tươi đẹp lập tức biến mất.
Cô than thở một tiếng, bất mãn chu miệng, gọi: “Mẹ…”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, cằm của cô bị nâng lên, Giang Phong nhìn gương mặt của cô, hỏi: “Em gọi anh là gì cơ?”
Từ Toa đầu óc hỗn loạn từ từ tỉnh táo lại, cô duỗi tay chống mặt anh, nói: “Giang Phong?”
Giang Phong hơi rướn người, dựa vào gần cô hơn, mang theo ý cười, hỏi: “Không nhận ra anh sao?”
Từ Toa nhẹ giọng: “Anh phá hỏng mộng đẹp của em…”
Giang Phong: “Vậy, anh đền cho em nhé?”
Từ Toa nhẹ giọng bật cười, mềm mại đáp: “Anh định đền thế nào?”
Giang Phong đột nhiên hành động, ôm ngang người lên, nói: “Về nhà đóng cửa từ từ đền.”
Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, làm sao Từ Toa không biết Giang Phong có ý tứ gì, sắc mặt cô hơi hồng lên, đấm anh một cái, thấp giọng nói: “Anh bớt làm loạn đi.”
Giang Phong hơi nhướng mày, bật cười, lại nhẹ giọng hỏi: “Làm loạn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận