Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 342. Không gì không làm được

Chương 342. Không gì không làm được
Chương 342: Không gì không làm được
Từ Toa sa sầm mặt mũi: “Anh có lý chẳng sợ như vậy, em lại không biết nói gì để chống đỡ.”
Giang Phong bật cười, nói: “Em thật sự rất đáng yêu.”
Sắc mặt của Từ Toa càng đỏ hơn một chút chút, lẩm bẩm: “Anh nói gì vậy?”
Giang Phong cũng không nói thêm nữa, mà chỉ nhìn cô cười, Từ Toa đột nhiên to gan, hỏi: “Có phải anh thích em không đó?”
Lời này vừa nói ra, bản thân cô đã tự thấy hối hận rồi.
Cô đứng bật dậy, nói: “Đột nhiên em đau bụng, em em em, em đi trước đây.”
Nói xong, vù một cái chuồn mất, giống như gắn vào mông một súng phóng tên lửa vậy.
Giang Phong vốn dĩ còn hơi dại ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng vội vàng này của cô, ngược lại tâm trạng lập tức bình tĩnh trở lại, anh không nhịn được mà cười nắc nẻ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tính trẻ con.”
Tuy rằng rất trẻ con, nhưng cũng rất đáng yêu!
Giang Phong cũng chưa từng gặp người thứ hai đáng yêu giống như Từ Toa. Cô vừa sinh động vừa đáng yêu lại vừa hơi nóng tính, thật sự có nhìn thế nào cũng tốt như thế.
Tay của Giang Phong không tự chủ được mà đặt ở trái tim mình, cảm giác được trái tim đập thịch thình của mình, anh tự lẩm bẩm: “Mày đừng đập nhanh như vậy chứ.”
Từ Toa chạy vù vù từ phòng khám của Giang Phong về nhà, gần như chạy nhanh như chớp đến cửa nhà, vừa đến cửa, đã nhìn thấy Tiểu Lâm Châu đang đeo giỏ trúc nhỏ, không biết là đi đâu.
Từ Toa lập tức gọi: “Lâm Châu.”
Bé trai lập tức quay đầu, đôi mắt cong lên: “Chị Tiểu Từ.”
Từ Toa thở một hơi hổn hển, hỏi: “Em đi đâu thế?”
Tiểu Lâm Châu: “Em đi đào rau đào sâu.”
Nhà cậu bé cũng nuôi hai con gà, tuy rằng vẫn không thể đẻ trứng, nhưng hai anh em cậu bé đều rất quý trọng.
Từ Toa gật đầu, đáp: “Vậy em mau đi đi.”
Có lẽ, cô có thể tìm một chút thức ăn gia súc cho gà gì đó. Tuy rằng vẫn là trứng gà thả vườn vẫn ngon hơn, nhưng đứng trước nghèo khó, đừng nói đến những thứ này.
Thực ra trước đó Từ Toa cũng từng hỏi Lâm Châu có muốn tham gia may khăn lau nhỏ hay không, nhưng đứa trẻ này ngược lại từ chối, chuyện này cũng tính là nằm ngoài dự liệu của Từ Toa. Đừng thấy Tiểu Lâm Châu làm việc nhà có thể rất giỏi, nhưng việc may vá thì lại không ổn cho lắm.
Việc nhà có thể giỏi là vì trước đây chú hai và thím hai của cậu bé vẫn luôn coi cậu bé như trâu, luôn phải làm việc. Nhưng loại việc may vá này, suy cho cùng cũng là thứ không quá cần Tiểu Lâm Châu làm. Dù sao cậu bé cũng mới có sáu tuổi rưỡi, muốn giỏi ngay cũng không dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến chuyện này, Từ Toa đột nhiên quay người, lại trở lại tìm Giang Phong.
Lúc này Giang Phong còn đang ngồi ở vị trí của mình ngây người, duy trì bộ dáng như lúc Từ Toa rời đi, không biết đang nghĩ gì.
Từ Toa nghĩ đến chút xấu hổ vừa rồi, dùng sức hít một hơi, còn chưa đợi mở miệng, đã thấy Giang Phong quay đầu, đôi mắt của anh sáng lên, lập tức hỏi: “Sao em lại quay lại?” Sau đó cười trêu chọc cô: “Là muốn nghe đáp án của anh sao?”
Sắc mặt của Từ Toa lập tức đỏ bừng, lầm bầm: “Anh bớt nói những lời vớ vẩn này được không?”
Giang Phong thấy cô sắp thẹn quá hóa giận, lại nhìn gương mặt đỏ bừng và ánh mắt trốn tránh của cô, tuy rằng cô cũng không nói gì hết, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất tốt, anh hỏi: “Sao thế?”
Anh kéo ghế, bảo: “Qua đây ngồi đi.”
Từ Toa ừm một tiếng, ngồi xuống giống như một học sinh tiểu học, hai bàn tay còn đặt trên đầu gối.
Giang Phong không nhịn được, lại bật cười. Cô ở đâu cũng rất đáng yêu, cho dù làm gì, cũng lộ ra vẻ đáng yêu hết!
Từ Toa: “Anh cười cái gì? Chỉ biết cười thôi, lộ hết răng rồi kìa!”
Giang Phong che miệng, cưỡng ép mình không cười nữa, đáp: “Được, không cười nữa, vậy em qua đây là có chuyện gì sao?”
Anh chủ động hỏi tới: “Có chuyện quan trọng gì sao?”
Từ Toa lập tức nói: “Đột nhiên em nghĩ tới, chúng ta có thể tìm thức ăn gia súc cho gà ở bên đó, như vậy gà ăn chắc chắn sẽ lớn nhanh lại thích đẻ trứng hơn.”
Giang Phong: “Sau đó thì sao?”
Từ Toa: “Đương nhiên là lấy danh nghĩa của anh tặng cho người nào cần rồi! Anh là bác sĩ cơ mà!”
Giang Phong bật cười: “Bác sĩ chính là không gì không làm được sao?”
Từ Toa: “Bác sĩ không phải không gì không làm được, nhưng anh thì là không gì không làm được! Anh chỉ cần nói bản thân anh lên núi tìm thứ thích hợp cho gà ăn, sau đó tự mình cân nhắc. Em cũng không nghĩ anh chia cho tất cả mọi người, nhưng anh có thể cho Tiểu Lâm Châu! Ồ đúng, còn có Tiểu Hà Hoa nữa. Mấy nhà bọn họ đều là gia đình khá khó khăn trong thôn, chúng ta có thể giúp được thì cứ giúp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận