Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 619. Họp báo 2

Chương 619. Họp báo 2
Chương 619: Họp báo 2
Nghĩ tới cũng đúng thôi, mỗi ngày người tới người lui lấy hàng, nào có khả năng người nào cũng có.
Thực ra, đây chính là một buổi họp báo sản phẩm mới, cũng chính là triển lãm kiểu dáng mới trong nửa năm này, nói cách khác, nửa năm sau trên cơ bản, kiểu dáng ở nhà xưởng bọn họ đều sẽ như thế, mà sẽ không ra hàng mới nữa.
Điểm này cũng đủ khiến đôi mắt của vài người sáng lên, tại sao người tới lấy hàng ở quần áo Thủy Mộc bán được hàng, còn không phải vì kiểu dáng của bọn họ khác với những thứ mọi người thường thấy trong trung tâm thương mại hay sao?
Rất nhiều người đều đang lén đồn nhau, hàng nhà xưởng bọn họ cho ra đều là kiểu dáng bên Cảng thành.
Bọn họ tham gia buổi họp báo này, biết trước kiểu dáng bên Thủy Mộc là rất chiếm được lời.
Cho nên rất nhiều người đều siết chặt nắm tay, quyết định nhất định phải tham gia buổi họp báo lần này, từ từ xem và học hỏi một chút, trong lòng cũng thầm cảm thán, đừng thấy vợ chồng Từ Toa làm ăn không tồi, nhưng tuổi tác còn nhỏ đúng là làm việc không chắc chắn. Công bố trước như vậy, người chịu thiệt nhiều chỉ có tự mình biết thôi.
Nhưng nhìn thấy nụ cười ý vị sâu xa đó của nhân viên tiêu thụ, bọn họ lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Hỏi kỹ một chút mới biết, bên đó có một lô quần bò thành phẩm, ưu tiên đặt hàng dựa theo số lượng dự tính.
Thành phẩm!
Đây chính là thứ bán chạy nhất hiện tại!
Mọi người lại lập tức sôi trào.
Cho nên, Từ Toa tìm được vải quần bò rồi sao?
Chưa từng nghe nói!
Còn nữa, cũng chưa từng nghe nói nhà xưởng bọn họ bắt đầu gia công cái này.
Ngược lại cũng không phải ai cố tình cài người vào bên này, mà là người nhà xưởng đông, làm vải gì cũng không thể giấu được, ít nhiều vẫn sẽ truyền ra một chút. Đặc biệt là loại đồ hiếm có như quần bò này.
Thế nhưng quần bò này cũng chưa có!
Vẫn chưa nghe được tin đồn gì!
Tin tức mà nhân viên tiêu thụ tiết lộ là có chọn lọc, chỉ chiếm một phần nhỏ trong đó, nhưng trên đời, chỉ cần nói ra ngoài, không gì có thể giấu được một trăm phần trăm. Tuy rằng không phải người nào cũng có được tin tức từ bên này.
Nhưng tin tức này vẫn giống như mọc thêm đôi cánh mà bay đi.
Mọi người đều biết, tin tức mà các khách hàng lớn có được là Thủy Mộc có một lô quần bò có thể xuất ra.
Từ Toa vô cùng vui vẻ với sự phát triển này, nhưng trong lòng cũng thầm cảm thán: Chẳng lâu sau, quần bò cũng hiếm lạ như vậy!
Thật đúng là như vàng đầy trên đất!
….
Quần bò hiếm có ư?
Đương nhiên là hiếm rồi, đây là những năm đầu thập niên tám mươi, có thể không hiếm sao?
Bộ phận tiêu thụ đang “lén lút” để lộ ra tin tức, phương pháp này giúp cho buổi họp báo tràn đấy hứng thứ.
Vài người đến lấy hàng chưa quen thuộc với ở đây lắm, nhìn thấy người cùng ngành táo bạo như vậy thì hơi hoang mang. Có vài người thăm dò được tình hình thực tế nhưng không lấy được thiệp mời thì lại sốt ruột.
Có người không lấy được thiệp mời, có người lấy được thiệp mời nhưng khổ nỗi phải đi về bán hàng nên không thể đến.
Dù sao thì thời gian của người ta cũng đã được định sẵn rồi.
Ban đầu còn cảm thấy đó chỉ là một hoạt động tham gia hay không tham gia gì cũng được, dù sao không tham gia cũng có thể lấy hàng bình thường giống như trước đây vậy. Nhưng thấy có người cầu còn không được thì lại không nghĩ vậy nữa.
Không phải ai cũng có hết, vậy chắc chắn là thứ tốt.
Mà một số người không lấy được thiệp mời đều nhờ vào dựa vào quan hệ với bọn họ bên này.
Trừ những người thật sự muốn kiếm tiền trong đó ra, còn có những người không buôn bán gì cả cũng trà trộn vào.
Ngay cả thầy của Từ Toa cũng đến, khiến cho Từ Toa chân thành cảm khái với thầy của cô: “Em chỉ tổ chức một buổi họp báo bán hàng bình thường thôi, không có gì ghê gớm cả.”
Thầy của cô chính là ba chồng của Đào Ngọc, ông ấy cười nói: “Thầy biết, chỉ là thầy thấy hiếu kỳ với hình thức này thôi.”
Từ Toa: “Vậy được rồi, em sẽ sắp xếp cho thầy, nhóm của thầy gồm mấy người thế?”
Từ Toa vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, cho dù chính thức tốt nghiệp, trường học cũng đã giúp đỡ họ rất nhiều, không phải Từ Toa không cảm kích, sở dĩ bọn họ có thể thành công được như vậy là nhờ trường học ủng hộ và các thầy cô giáo hay vô tình tiết lộ thông tin.
Từ Toa quyết định chốt danh sách, in thêm thiệp mời.
Đào Ngọc cảm khái: “Ba anh ấy không nói gì với chị cả.”
Từ Toa nở nụ cười, nói: “Đây là hai việc khác nhau mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận