Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 790. Một năm lại một năm nữa 4

Chương 790. Một năm lại một năm nữa 4
Chương 790: Một năm lại một năm nữa 4
Nhưng thực ra đã rất rõ ràng rồi, khi Từ Toa hơn hai mươi, thoạt nhìn giống như mười bảy mười tám, bây giờ hơn ba mươi, lại trông giống như hơn hai mươi. Người này không phải không có thay đổi gì, chẳng qua là dấu vết năm tháng để lại trên cô rất chậm.
Mà Giang Phong, cũng là như vậy.
Giang Phong: “Anh nghĩ là thành phố Giang Hải.”
Tuy rằng không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy là như vậy.
Nhưng chậm rãi già đi, cũng tốt hơn là già quá nhanh, cũng càng tốt hơn là hoàn toàn không già đi. Nếu như là cái sau, vậy thì đáng sợ quá, bây giờ như vậy, ngược lại vẫn ổn.
Từ Toa: “Không sao, ngược lại chúng ta cũng không phải không thay đổi, chẳng qua là chậm hơn một chút thôi.”
Cô thuận tay ôm Giang Phong, nói: “Người ta sẽ không coi chúng ta là yêu quái. Những đại minh tinh kia, không phải cũng bảo dưỡng rất tốt như thế hay sao? Chỉ cần trong lòng chúng ta biết là tốt rồi.”Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : viptruyenfull.com
Giang Phong nhẹ nhàng vuốt lưng Từ Toa, ừm một tiếng, anh đáp: “Thật sự không ngờ, có một ngày còn lo lắng vì già chậm.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, bảo: “Cũng vẫn ổn mà.”
Cô vẫn rất rộng lượng, tuy rằng già chậm một chút, nhưng thật sự cũng không phải không già đi. Cô thấp giọng: “Anh nghĩ nhiều thôi.”
Giang Phong bật cười, bảo: “Em nghĩ ít, nên hiển nhiên anh phải nghĩ nhiều hơn rồi, nhưng em nói đúng, cũng không cần thiết phải lo lắng quá nhiều.”
Anh nhìn Từ Toa lười biếng giống như con mèo nhỏ, nói: “Ôm em đi tắm nhé?”
Từ Toa: “Được.”
Cô làm nũng: “Em không muốn đi.”
Giang Phong vật cười, tâm trạng cực tốt phục vụ tiểu tiên nữ nhà bọn họ.
Đại khái bà sáng ba mươi, mọi người đều dậy rất muộn, gần như đến gần giữa trưa Từ Toa mới tỉnh lại, lúc này Giang Phong đã dậy, đang dựa vào đầu giường đọc sách, cảm giác được tầm nhìn của cô, mỉm cười hỏi: “Có đói không?”
Từ Toa: “Sao chưa dậy?”
Giang Phong: “Dù sao cũng không có việc gì.”
Hai vợ chồng cùng nhau đi xuống tầng, ngược lại trong phòng khách không có người, nhưng xuyên qua cửa sau để mở có thể nghe thấy tiếng hô hào ở sân sau, quả nhiên là mọi người đều đang ở sân sau, ngay cả cậu cô đã lớn như vậy rồi vẫn còn ngồi trên tàu hỏa nhỏ, lái vù vù về phía trước.
Từ Toa: “Ôi mẹ kiếp.”
Giang Phong: “Sao thế?”
Từ Toa: “Gai mắt quá.”
Anh bật cười, nói: “Người lớn cũng chưa chắc đã không thích chơi, chẳng qua phải giữ hình tượng ở trước mặt trẻ con mà thôi.”
Từ Toa sáp tới bên tai Giang Phong, thấp giọng nói: “Đợi tối nay, em sẽ dẫn anh tới khu vui chơi nhé.”
Giang Phong bật cười: “Nhưng không có điện.”
Từ Toa: “…”
Ồ đúng, tuy rằng thành phố Giang Hải có khu vui chơi, nhưng nếu như không có điện, rất nhiều thứ đều không được.
Từ Toa: “Em cũng không đến mức nghiên cứu ra được điện ở thành phố Giang Hải.”
Giang Phong: “Ngược lại cũng không cần thiết.”
Hai vợ chồng bật cười.
“Chị họ!”
Đứa trẻ nhỏ Tiểu Bạch vẫy tay với Từ Toa, Từ Toa vừa cười vừa nói: “Các em chơi đi.”
Mộc Mộc nghiêm túc bảo :”Em đừng quấy rầy mẹ anh, mẹ anh thích nhất là thì thầm với ba anh.”
Tiểu Bạch gật đầu, đứa trẻ tỏ vẻ mình đã hiểu: “Vợ chồng thì phải ngọt ngào.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Đúng vậy, vợ chồng thì phải ngọt ngào, vậy sao ba mẹ em lại không ngọt ngào?”
“Ai nói cậu mợ không ngọt nào? Tình cảm giữa cậu và Đại Mai là tốt nhất.” Từ Sơn cảm thấy tình cảm của mình và Cổ Đại Mai là thứ người khác không hiểu được. Tuy rằng bọn họ cũng là anh oán em, em oán anh, nhưng đấy là biểu hiện của tình yêu. Dù sao, cũng không phải tất cả tình yêu đều ngọt ngấy như Từ Toa và Giang Phong.
Anh ta nghiêm túc: “Hai đứa thật ngấy.”
Từ Toa: “Cần cậu quản đấy, cậu đang ghen tỵ.”
Cô kéo Giang Phong, nói: “Đi, chúng ta ra ngoài tản bộ.”
Hiếm khi nhàn rỗi, tuy rằng đã là ba mươi, nhưng vì bảo mẫu không xin nghỉ, nên nhà bọn họ vẫn dứt khoát an nhàn như cũ. Lúc này Từ Toa lại thấy may mắn vì mời được bảo mẫu tốt. Nếu như không có bảo mẫu ở đây, cho dù cô có lười biếng, cũng khó tránh khỏi phải giúp đỡ, nhưng bây giờ thì không cần. Người rất thoải mái.
Con người quả nhiên không phải vạn năng, Từ Toa cũng không thể làm quá tốt được chuyện trong nhà.
Vợ chồng bọn họ ra ngoài tản bộ, cảm thấy trong khu núi này đều náo nhiệt hẳn lên, dường như bọn họ ở bên này nhà nào cũng đều đầy đủ người. Tuy rằng ngày thường gần như chỉ có người già ở, nhưng qua năm mới nào có thể không cả nhà tụ tập được?
Một nhà thầy Tưởng có vẻ cũng thuận theo đường cái lên núi, lúc này vừa vặn đi xuống núi, cả nhà nhìn thấy vợ chồng Giang Phong, đều vẫy tay chào hỏi.
Giang Phong vừa cười vừa bảo: “Sáng nay mọi người còn leo lên núi sao, thế nào? Cảnh sắc được chứ ạ?”
Nào phải được đâu, rõ ràng là tuyệt.
Đại Tưởng dựng ngón tay cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận