Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 432. Đến cửa 1

Chương 432. Đến cửa 1
Chương 432: Đến cửa 1
“Tiểu Hoàng qua đấy à, cháu tới tìm Từ Toa hả? Vào đi.” Bà Từ gọi Hoàng Diệu Thường.
Hoàng Diệu Thường: “Vâng.”
Từ Toa vẫy tay, đắc ý nói: “Nhìn này, chúng tôi chuẩn bị cho chó con đó, không tệ chứ?”
Hoàng Diệu Thường nhìn chằm chằm vào, khiếp sợ đáp: “Má nó! Các cô cũng hoang phí quá rồi thì phải?”
Cô ta quay quanh ổ chó, nhìn trái nhìn phải, đôi mắt ngưỡng mộ đến đỏ lên: “Thế này cũng tốt quá rồi.”
Từ Sơn kiêu ngạo: “Giỏ tôi đan đấy.”
Hoàng Diệu Thường dựng ngón cái: “Lợi hại lợi hại.” Rồi cô ta lại lẩm bẩm: “Vậy mà các cô còn chịu dùng vải làm đệm nữa.”
Từ Toa và Giang Phong liếc mắt nhìn nhau, Giang Phong nói: “Đây là tôi chuẩn bị, tôi nghĩ chó con vừa mới sinh lại rời khỏi mẹ, nếu không giữ ấm cho tốt, sợ là không chịu đựng được. Cho nên mới bất chấp dùng đến, Cũng may, thứ này đều có thể dùng lại, bây giờ tạm thời cho bọn nó dùng, sau này giặt sạch cũng có thể làm khăn lau, thực ra không thiệt.”
Hoàng Diệu Thường ra sức gật đầu: “Nói cũng có lý, vẫn là các anh khôn khéo.”
Từ Toa ngược lại tò mò hỏi: “Sao cô lại qua đây? Bây giờ không phải nên ở nhà chăm sóc chó con sao?”
Hoàng Diệu Thường do dự đáp: “Tìm các cô có chút chuyện.”
Từ Toa lập tức cảnh giác hẳn lên, nói: “Không phải cô muốn đòi chó con lại đấy chứ? Tôi cũng nói cô này, tặng cho người ta chính là tặng rồi, không có lý nào cô muốn tặng thì tặng, muốn lấy về thì lấy về nhé, tôi sẽ không trả đâu!”
Hoàng Diệu Thường nhanh chóng xua tay: “Không phải, cô hiểu lầm rồi, không phải chuyện này, tôi có thiếu đạo đức đến đâu cũng sẽ không đến mức tặng rồi còn muốn đòi về, là chuyện khác cơ.”
Cô ta ngập ngừng, vô cùng do dự.
Từ Toa: “?”
Từ Sơn kéo Cổ Đại Mai, nói: “Đại Mai, đi, chúng ta đi may khăn lau thôi, cái này mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác không quan trọng bằng.”
Cổ Đại Mai ra sức vỗ đùi: “Đúng, em thật ngốc quá, không kiếm tiền mà còn ở đây nhìn tụi nó làm cái gì chứ! Đi đi đi!”
Đại nghiệp kiếm tiền của cô ta. Thật đúng là bỏ phí thời gian.
Bà Từ: “Nữu Tể cũng ngủ rồi.”
Bà cụ ôm con bé rời đi, ngược lại người trong phòng đều đã ra ngoài hết, Hoàng Diệu Thường không biết mở miệng thế nào, ngó trái phải rồi bảo: “Sàn nhà cô lát đá phiến, ngược lại rất tốt, đợi tôi về nhà cũng làm như vậy.”
Từ Toa cười: “Cô tới tìm tôi không phải vì cái này đấy chứ?”
Hoàng Diệu Thường do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra ý định tới đây, nhưng vì anh trai nhà mình là tên đầu cơ trục lợi, nên cô ta lại không thể nói thẳng ra cho lắm, vì vậy mới nói một nửa giấu một nửa, nghe rất kỳ quái.
Nhưng Giang Phong và Từ Toa thân là người khá hiểu rõ gốc rễ, ngược lại bọn họ cũng nghe hiểu ý tứ của cô ta.
Giang Phong: “Anh trai cô cần thuốc?”
Hoàng Diệu Thường lắp bắp: “Đúng, anh trai tôi, một người bạn của anh trai tôi bị thương…” Cô ta hoàn toàn không dám giải thích chuyện đi vào viện, chỉ sợ mình nói xong sẽ lại càng chi tiết hơn.
Giang Phong nhíu mày, lắc đầu đáp: “Nhưng tôi không có.”
Hoàng Diệu Thường nhanh chóng nói: “Anh tôi nói, ngoại trừ tiền thuốc ra, sẽ không kêu anh làm việc không công đâu, anh ấy bằng lòng bỏ ra mười đồng…”
Từ Toa nghe vậy thì không vui: “Chúng tôi cũng không phải người thiếu mười đồng tiền.”
Đối với một vài người, mười đồng là rất nhiều, nhưng theo quan điểm của cô, chẳng qua cũng chỉ như vậy. Hơn nữa, cô cũng không coi trọng tiền cho lắm, tiền đối với cô mà nói không quan trọng.
Ừm, sao cô lại có thể có suy nghĩ làm màu như thế chứ?
Nhưng cũng không có gì lạ cả, cô cần thứ gì cũng đều có thể lấy từ thành phố Giang Hải, nên tiền đối với cô mà nói thật sự không có ý nghĩa lớn cho lắm, bây giờ giữ lại nhiều tiền như vậy, một là để đảm bảo, hai là để sau này làm nền móng. Bây giờ nói tới, thật sự không có tác dụng gì.
Có tiền cũng không thể mua được bao nhiều đồ tốt, Từ Toa biết.
Cô có lý chẳng sợ: “Nhà chúng tôi hoàn toàn không coi trọng tiền.”
Hoàng Diệu Thường: “….” Cô khoác lác.
Cô ta sợ mình làm hỏng chuyện này, xoắn xuýt vặn ngón tay: “Bạn của anh tôi, bạn của anh tôi lén bán đồ gặp phải tụi cướp, anh ta không dám đi bệnh viện. Thật sự, thật sự không có cách nào khác… Bằng không, cũng sẽ không tìm các cô…”
Cô ta thật sự cũng không muốn nói đến những điều này, nhưng nếu như không tiết lộ một chút, chắc chắn cũng không được. Chỉ cần Giang Phong nói một câu bọn họ đi bệnh viện, là có thể đuổi cô ta đi.
Tuy rằng anh nói bên mình không có, nhưng Hoàng Diệu Thường nhớ lời của anh trai cô ta, các mối quan hệ của Giang Phong ở phương diện này chắc chắn nhiều hơn cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận