Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 55. Tắm

Chương 55. Tắm
Chương 55: Tắm
Bà Từ liếc mắt nhìn cô ta, nhưng mà không chậm chạp nữa, điểm chấm công của bà ấy không nhiều bằng Cổ Đại Mai, dù sao thì Cổ Đại Mai làm một buổi cũng bằng bà làm hai ngày rưỡi mà. Bà căn dặn Từ Toa: “Cháu ở nhà, đừng đi.”
Nói xong vội vàng đi ra cửa, vừa đến cửa đã thấy cuộc cãi vã đã kết thúc, Từ Sơn hóng chuyện vẫn còn chưa thỏa mãn. Bà Từ túm lấy con trai nói: “Đi, đi làm thôi.”
Từ Sơn vui vẻ tám chuyện với bà Từ: “Mẹ, mẹ đoán xem sao thím Hồ và con bé nhà họ Hồ lại cãi nhau với chó?”
Bà Từ nhíu mày.
Từ Sơn thấp giọng: “Thím Hồ vấp té ngã, bánh ngọt trong sọt rơi ra khiến Đại Hoàng cướp mất... Ai cũng nói nhà lão Hồ nghèo, mẹ nhìn đi người ta còn ăn được bánh ngọt mà.”
Bà Từ cười nhạt: “Con có ý gì? Oán hận mẹ không cho con ăn bánh ngọt sao?”
Từ Sơn nhanh chóng hạ mình: “Không không, sao lại vậy được.”
Mặt anh ta tươi cười: “Trưa nay chúng ta còn ăn cơm, là thứ gia đình bình thường ăn sao?”
Bà Từ sâu xa nói: “Nếu như không phải bị cháy, con nghĩ mình được ăn à?”
Trước giờ bà chưa bao giờ khách sáo với con trai.
Nhưng mà Từ Sơn cũng không để bụng, mỗi người đều có tính cách riêng, đây chính là tính của mẹ anh ta. Anh ta thà mẹ mình ngày nào cũng hung dữ với mình cũng không muốn mẹ dùng cách đối xử với người ngoài đối xử với anh ta.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ “mềm yếu hiền lành” của mẹ mình, Từ Sơn cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Lạnh buốt giữa trời nóng bức.
Không chịu nổi!
Khi hai mẹ con bắt đầu làm việc thì bên phía Từ Toa cũng tắt điện.
Từ Toa bị ép không cho ra ngoài, nếu như đời trước thì cô dù có trèo tường cũng sẽ trốn ra ngoài, nhưng mà đời này lại ngoan ngoãn hơn nhiều, cô rất nghe lời bà ngoại, quả quyết xách bánh quy của mình nói: “Cháu về phòng ngủ trưa đây.”
Cổ Đại Mai nhanh chóng ngăn cô lại nói: “Hổ Nữu Nhi, cháu ngủ ở đây được không? Mợ lại đi xông phòng cho cháu.”
Từ Toa gật đầu nói: “Được ạ.”
Vậy nên bèn nhìn Cổ Đại Mai hấp tấp đi làm.
Từ Toa nằm bên cạnh cục than nhỏ, hai người nằm sát nhau, thật sự một trắng một đen xứng đôi.
Đừng thấy Cổ Đại Mai keo kiệt lại nhiều lời, nhưng mà lại là người thành thật, nhận đồ gì của Từ Toa thì sẽ làm việc rất sòng phẳng. Từ Toa ghét mùi cá mặn trong phòng, hôm qua cô ta đã xông ngải.
Người khác thì chắc hôm nay sẽ không tiếp tục làm, nhưng mà Cổ Đại Mai lại xông thêm một lần nữa.
Cô ta nói không ngớt: “Chỉ xông một ngày hiệu quả quá bình thường, mợ đây xông cho cháu ba ngày, không phải cháu ghét mùi này sao, mợ sẽ treo một ít trong phòng cháu, cháu cũng đừng xem thường thứ này, trong phòng có nhiều ngải thì sẽ ít rắn, côn trùng, chuột.”
“Vỏ chăn mợ cũng đã phơi khô, đợi chiều tối sẽ vá cho cháu, trưa nắng đẹp, phơi chăn lâu một chút, mềm mịn.”
“Chà, cháu nhìn mấy cái đĩa mới bát mới này, nhìn là biết đồ tốt...”
Cổ Đại Mai lớn giọng không ngừng lải nhải, Từ Toa lại xem như là đang hát ru, nghe mấy lời lải nhải này từ từ đi vào mộng đẹp.
Tuổi trẻ được cái ngủ ngon giấc.
Từ Toa vừa đặt đầu xuống vậy mà lại ngủ đến lúc sắp làm xong việc, nhắc đến cũng lạ, đừng thấy buổi tối cô vừa ngủ đã đi vào thành phố Giang Hải trống không, nhưng mà ban ngày thì lại không như vậy, ngủ rất ngon. Từ Toa mơ màng cảm nhận được một làn gió thổi trên mặt cô, làn gió này thật sự rất gần, thật đến nỗi khiến người ta cảm thấy như gió xuân hiu hiu.
Từ Toa cảm thấy gió này làm cho mặt cô ngứa ngáy, cô đưa tay lên xoa xoa mặt mình, mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra thì đã thấy một gương mặt nhỏ màu đen sát gần mặt mình, cô nhóc áp sát vào mặt cô, mông nhỏ chổng lên, chu miệng về phía Từ Toa, miệng nhỏ vẫn đang “phù phù phù” thổi khí vào mặt cô.
Từ Toa: “...”
Cô vừa tỉnh ngủ, uể oải không có tinh thần, xoay người nằm thành hình chữ đại (hình người nằm dang hai tay hai chân).
Cô nhóc lập tức leo đến bên cạnh cô, rồi lại nhắm vào mắt cô thổi hơi, lông mi của Từ Toa hơi run rẩy. Cô nhóc cười khanh khách rồi đi ra.
Từ Toa liếc cô nhóc, dịu dàng nói: “Sao thế? Em đang thổi tiên khí vào chị đấy hả?”
Nhóc con kia lạch cạch một cái ngồi xuống, bụm hai tay nhỏ lại.
Từ Toa gõ vào chân nhỏ của cô nhóc một cái, lập tức bĩu môi chê: “Quỷ nhỏ dơ bẩn.”
Đầu tóc cô bù xùa ngồi dậy, gọi: “Mợ.”
Cổ Đại Mai ba bước cũng thành hai bước xông đến: “Chuyện gì thế?”
Từ Toa chân thành: “Mợ tắm cho Nữu Tể đi.”
Cổ Đại Mai: “Không cần đâu, con bé mới tắm được mười ngày, chưa cần tắm tiếp.”
Từ Toa: “...”
Cô nghiêm túc nhìn Cổ Đại Mai, lại nói lại: “Mợ tắm cho Nữu Tể đi.”
Cổ Đại Mai không quan tâm nói: “Thật sự không cần, cũng không bẩn, mợ...” Dừng một chút lại nói: “Thôi được rồi, đợi lát nữa mợ sẽ đun nước tắm cho con bé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận