Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 422. Phải lên cao hơn

Chương 422. Phải lên cao hơn
Chương 422: Phải lên cao hơn
Ông phải càng cố gắng hơn, chỉ cần ông đứng trên cao, cuộc sống của Toa Toa nhà bọn họ sẽ càng tốt, đúng vậy, ông phải nỗ lực hơn.
Càng thêm, càng thêm nỗ lực.
Muốn nói Từ Toa không biết đồ cô cho Từ Hồng Vĩ quá nhiều sao? Đương nhiên cô cũng biết, nhưng cho dù biết, cũng không có cách nào làm đến mức không chuẩn bị cho ba cô thứ gì cả, đó là ba của cô, cũng không phải người ngoài.
Hơn nữa, cô đều đang thăm dò.
Từ Toa thử thăm dò từng bước một, phát hiện ra Từ Hồng Vĩ bao dung với bất cứ chuyện gì mà cô làm ra, bản thân cô cũng càng ngày càng làm loạn. Cho dù là đồ cô cho ông quá mức nhiều, nhưng cô tin rằng ba cô cũng có thể tìm được lý do qua loa lấy lệ.
Ông sẽ không khiến cô bại lộ trước mặt người ngoài, giữa người nhà mình như vậy, cô cũng không để ý nhiều thêm. Ngược lại, ba cô vì vậy mà thoải mái hơn chút, là rất tốt rồi.
Không phải sao?
Về phần ba cô nói thế nào, đừng thấy người này ở nhà thoạt nhìn chỉ là người trung niên không có chút tâm cơ nào. Nhưng Từ Toa cũng tin rằng, ba cô sẽ tìm được cách nói rất vẹn toàn, tuyệt đối sẽ không mang tới phiền phức cho cô.
Làm con, đều có thể nắm bắt người làm cha mẹ.
Dọc theo đường đi, Từ Toa suy nghĩ một đường này của ba cô chắc hẳn sẽ thoải mái hơn, còn Từ Lập ở bên đó lại muốn nói lại thôi. Từ Toa nhìn vẻ mặt của anh ta, cuối cùng mở miệng: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng là được.”
Từ Toa đã hỏi rồi, Từ Lập cũng nhanh chóng đáp: “Vừa rồi em nói với bên xưởng máy, kết thúc lô này có khả năng sau này sẽ lấy ít hàng đi đúng chứ?”
Từ Toa: “Đúng vậy, lúc này sắp vào xuân rồi, mọi người đều bận làm khăn lau nhỏ thì việc trong ruộng ai làm?”
Từ Lập: “Thực ra đồng chí phụ nữ cũng không làm được quá nhiều…”
Từ Toa bình tĩnh: “Anh nghĩ như vậy, nhưng người khác cũng nghĩ như vậy sao? Công điểm trên ruộng mới là cái chính. Tuy rằng việc này có thể kiếm được tiền, nhưng lại không phải vô cùng nhiều. Mùa đông nhàn rỗi hiển nhiên đều bằng lòng làm, nhưng đợi vào xuân, ai lại không muốn kiếm công điểm ở ruộng?”
Bây giờ có tiền mua lương thực, nhưng lương thực ở công ty lương thực cũng không đủ, cho nên chẳng có ai có khả năng bỏ công điểm ở ruộng đi kiếm món tiền này cả. Lại nói tiếp, năm nay cô không dự định cho bà ngoại cô đi làm, còn có cả cô gái nhỏ mười tuổi cũng không thể quá làm được việc như Tiểu Liên Hoa có thể làm. Tuy rằng không chỉ có hai người bọn họ, nhưng nhân công nhất định phải giảm bớt.
Từ Toa: “Anh nghĩ xem, nào có nhiều người như vậy chứ?”
Từ Lập: “Ngược lại cũng đúng.”
Vừa rồi anh còn ngạc nhiên, chuyện tốt như vậy, người khác đều không thể nhúng tay vào, sao Từ Toa còn không bằng lòng, nhưng cẩn thận tính toán thì lại thấy đúng thật.
Giang Phong ở bên cạnh mở miệng: “Mùa đông, các anh làm bao nhiêu bọn họ thu bấy nhiêu, các anh thật sự cảm thấy đều có thể dùng hết được sao?”
Từ Lập sững sờ.
Giang Phong cười: “Chẳng ai là đồ ngốc cả, tuy rằng xưởng máy bọn họ không phải người nông thôn, nhưng người trong huyện cũng không phải tay chân không chăm chỉ, bọn họ đều hiểu được đợi vào xuân, những người ở nông thôn giống như chúng ta, chắc chắn sẽ không thể lấy quá nhiều hàng được, cho nên bọn họ đều sẽ tích đồ dự trữ nhiều thêm.”
Từ Lập: “Ra là như vậy.”
Anh ta nghĩ ngợi, nghiêm túc bảo: “Từ Toa, cũng không phải anh nghi ngờ năng lực làm việc của em, anh chỉ cảm thấy khó có được cơ hội kiếm tiền như vậy mà thôi… anh xin lỗi.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, bảo: “Sao có chút chuyện như vậy anh cũng xin lỗi! Nào có chuyện gì đâu. Anh có suy nghĩ hỏi một tiếng cũng không sao cả, nào đến mức phải xin lỗi.”
Bản thân Từ Lập cũng cười, đáp: “Anh cũng không biết tại sao, cảm thấy nên khách sáo với em một chút.”
Đại khái đây là dục vọng cầu sinh của anh ta nhạy bén đi.
Cho dù người trong thôn nhìn Từ Toa thế nào, nhưng Từ Lập cảm thấy thân là một người thân, anh ta có thể nhìn ra được, Từ Toa không phải người dễ đối phó gì. Đến mức mỗi lần anh ta nhìn thấy Từ Toa, đều như nhìn thấy ba cô, cứ cảm thấy, phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận.
“Em nói đúng, vẫn là công điểm quan trọng hơn, còn nữa, cho dù không phải công điểm quan trọng hơn, thì đám người đại đội trưởng cũng tuyệt đối không cho phép mọi người đặt trồng trọt ở phía sau. Dù sao việc này cũng là làm liên lụy đến một trăm người phụ nữ trong thôn.”
Đừng thấy con người đại đội trưởng này sở trường ba phải, có việc xảy ra cũng không có chủ kiến, cứ hễ gặp chuyện khó làm, đắc tội với người, đều sẽ giở thủ đoạn ném cho Phương Vệ Quốc, nhưng chuyện trên ruộng và lương thực, ông ta chưa bao giờ hồ đồ.
Dù sao, đây mới là chuyện tối quan trọng.
Quả nhiên, đại đội trưởng rất tán đồng với cách làm của Từ Toa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận