Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 289. Cuộc sống ngày sau sẽ tốt thôi

Chương 289. Cuộc sống ngày sau sẽ tốt thôi
Chương 289: Cuộc sống ngày sau sẽ tốt thôi
Cô bé giơ lên, khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc tràn ngập nụ cười, nói: “Ông ơi, có phải cái này không?”
Ông lão gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là cái này.”
Ông lão xúc động nói: “Cái đồng hồ này của ông quý lắm, quý lắm, có thể mua mười cái xe đạp đấy! Chẳng phải là do cái đồng hồ đột nhiên bị đứt thì ông cũng không đến nỗi vì nó mà ngã xuống lạch nhỏ. Thật sự cảm ơn các cháu nhiều lắm.”
Ông ta vội vàng lau chùi kỹ lưỡng cái đồng hồ, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cô bé, cảm ơn các cháu đã giúp ông việc lớn, nếu không phải các cháu cứu ông thì ông sợ rằng ở đây hét đến chết cũng không có ai biết!”
Lại nói: “Nếu như không phải các cháu giúp ông tìm đồng hồ về, ông sẽ phải tổn thất một số tiền lớn. Vì để cảm ơn ơn cứu mạng của các cháu, cái xe đạp và túi lương thực này, ông tặng cho các cháu làm quà cảm ơn vậy.”
Nhị Nha, Tam Nha: “!!!”
Ngây người!
Rất nhanh Nhị Nha nói: “Chúng cháu không thể lấy!”
Ông lão: “Các cháu giúp ông nhiều như thế, điều nên làm mà, nếu không thì thế này đi, các cháu đẩy xe và lương thực về thôn trước. Sau đó gọi người lớn đến đón ông. Ông nói chuyện với người lớn nhà các cháu. Cái này nhất định phải cho các cháu.”
Hai đứa nhỏ có hơi chần chờ.
Ông lão: “Nếu như các cháu để lương thực ở chỗ ông, gặp phải tên đầu đường xó chợ nào đi qua cướp lấy thì làm sao? Một mình lão già như ông ở đây thì không phải lo ngại điều này.”
Nói như thế, hai đứa nhỏ đã tin tưởng, cẩn thận từng li từng tí đẩy lương thực đi về.
Hai đứa đi vào thôn, vừa hay gặp Đại Nữu của nhà bác cả, cô ta sững sờ: “Nhị Nha, Tam Nha, hai đứa chuyện này là…?”
Hai cô bé tranh nhau ríu rít kể sự việc ban nảy ra.
Đợi hai đứa nhỏ nói rõ ràng, đã qua một lúc, Đại Nữu và Đại Dũng nghe nói những chuyện đã xảy ra, vội vàng đi đến lối vào thôn.
Nhưng mà, ở lối vào thôn làm gì còn người?
Đại Dũng không tìm thấy người, thật sự sững sờ
Tam Nha: “Tại sao ông lão đi rồi? Ông ấy nói…”
Con người của Đại Dũng không quá thông minh, chẳng qua người nông dân thật thà chất phát, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói.
“Chắc chắn ông ấy sợ chúng ta không nhận nên mới chạy lấy người đó! Hai đứa các cháu đã gặp được cơ duyên lớn…”
Nhị Nha và Tam Nha: “???”
Đại Dũng: “Bác thấy, chuyện của anh cháu đã có khả năng chuyển biến tốt rồi!”
Anh ta kích động không thôi: “Bác đi bệnh viện tìm ba cháu.”
Thời gian trôi qua không lâu, cả thôn đều biết chuyện Nhị Nha và Tam Nha đã cứu người, còn giúp người ta tìm được đồng hồ có giá trị liên thành, người ta đã tặng một chiếc xe đạp và một túi lương thực. Thời đại này rất ít chuyện như thế.
Đủ để làm người ta suy đoán ra vô số việc từ đơn giản đến phức tạp.
Chẳng qua là có suy đoán nhiều hơn nữa, nhưng cũng không ngăn được sự hâm mộ cực độ với nhà bọn họ.
Không thể không nói, hành động này của Giang Phong, thật đúng là lừa được mọi người.
Giang Phong làm xong mấy việc này, nhanh chóng đi đến công xã bắt xe rời đi, anh không tiếc mà tiêu tiền, hiển nhiên sẽ nhanh hơn lối đường bộ mà mấy người Đại Dũng đi qua. Giang Phong đi một vòng, đi đi về về cũng không mất quá nhiều thời gian. Quả nhiên, ngày thứ ba sau hôm anh trở về, Đại Dũng và Nhị Dũng đã đạp xe đạp đến.
Tuy rằng đây không phải là loại xe đạp 28 inch tương đối thịnh hành nhưng chiếc xe đạp cho nữ này cũng rất tốt. Đúng như tính toán của Giang Phong, bởi vì “vận may bất ngờ” này, hai người họ ngược lại không cần bán đá hồng ngọc nữa.
Vốn dĩ Nhị Dũng đã mượn bà Từ 50 đồng, lần này bán chiếc xe đạp kiểu nữ kia cho dì út với giá 180 đồng.
Bởi vì trước đó anh ta đã lấy 50 đồng, cho nên bây giờ lấy thêm 130 đồng tiền chênh lệch.
Đừng đánh giá thấp 130 đồng đó, số tiền này không chỉ đủ cho Mộc Đầu nhà bọn họ chữa bệnh, vận động tốt mà e rằng còn có thể thừa lại một ít. Chính bởi vì điều này, mà gương mặt đầy nét tang thương của Nhị Dũng cũng trở nên tốt rất nhiều, anh ta nói với bà Từ:
“Trong nhà vẫn còn một túi đậu phộng, cháu đã đổi thành lương thực phụ, cũng chống đỡ được tốt rồi.”
Lại nói: “Lần này, quả là may mắn, cháu cũng không ngờ có loại chuyện tốt như thế. Nhị Nha và Tam Nha, người làm ba là cháu không cho chúng cuộc sống tốt đẹp, còn phải dựa vào chúng… từ nay về sau, chúng cháu càng phải cố gắng hơn, cháu đã nói với Mộc Đầu, tương lai nhất định phải gom tiền lại, cho hai đứa nhỏ…”
Bà Từ nghĩ đến việc bọn họ không bán đá hồng ngọc nữa, trong lòng vừa hơi tiếc nuối lại vừa hơi vui mừng, rất mâu thuẫn.
Nhưng vẫn chân thành nói: “Cuộc sống ngày sau sẽ tốt thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận