Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 104. Đừng xem thường chổi

Chương 104. Đừng xem thường chổi
Chương 104: Đừng xem thường chổi
Quả nhiên không ngoài dự đoán, căn nhà này cũng chẳng còn thứ gì khác, xoong nồi bát đũa đều không có, xem ra cũng chẳng nấu nướng gì. Nhưng mà cô vẫn không từ bỏ, lại đi một vòng trong phòng, vậy mà lại không ngờ tới tìm được năm bịch pho mai ở tủ lạnh trong phòng ngủ.
Từ Toa dương dương tự đắc: “Mình cảm thấy, bản thân đúng là được việc.”
Từ Toa cầm pho mai bỏ vào túi, thở dài một hơi: “Loại cảm giác có thể tùy tiện lấy mọi thứ này, thật đúng là đặc biệt.”
Mặc dù Từ Toa cảm thấy bản thân mình rất to gan, chẳng qua ở một mình, nói cho cùng cũng có chút cô đơn, cho nên cô đã hình thành cho bản thân thói quen tự mình độc thoại. Như vậy giống như náo nhiệt hơn.
Từ Toa bận rộn rất lâu, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, cô đặt mông ngồi xuống giường, nhìn thấy trên đầu giường có thuốc lá với bật lửa, tiện tay bật lên, tạch một cái… Được rồi, không bật được.
Rõ ràng bên trong vẫn còn rất nhiều dầu, nhưng mà lại không bật được.
Nước, lửa, điện, đều không dùng được.
Từ Toa tổng kết qua.
“Keng, keng, keng....”
Tiếng chuông lại vang lên, Từ Toa nhanh chóng xem đồng hồ, quả nhiên, đúng vào mười hai giờ.
Mấy ngày nay cô đã ngầm hiểu ra được quy luật, chiếc chuông lớn đều vang lên vào lúc mười hai giờ, cô đeo chiếc cặp sách lên người, trong ngực ôm túi, một tay cầm mì ăn liền, một tay cầm trà sữa, không bỏ thứ gì.
Theo từng tiếng chuông vang lên, mí mắt của Từ Toa díu lại, rất nhanh đã nhắm chặt.
Hôm nay, là một ngày đầy ắp thu hoạch.
Từ Toa, thức dậy
Mới có nửa đêm đã dậy.
Cũng không còn cách nào khác, ai bảo cô thật sự nóng đến mức không thở nổi.
Bây giờ đã là tháng bảy, nhiệt độ của thôn Thượng Tiền Tiến hầu như đều ở mức 34 – 35 độ, cho dù bây giờ là buổi tối đi chăng nữa, cũng chẳng mát mẻ là bao nhiêu. Từ Toa ở thành phố Giang Hải là mặc áo bông đấy, làm sao lại không nóng mà tỉnh dậy cho được?
Cho dù không mặc gì cả, vẫn cảm thấy nóng.
Càng không nói tới cô mặc kín mít như một quả bóng vậy.
Từ Toa dụi mắt ngồi dậy, nhìn đống đồ mà mình vừa mang về.
Từ Toa lặng lẽ cởi bớt đồ đang mặc, cởi áo bông, cảm giác như cả người đều khoan khoái, mang tất cả mấy món đồ này đều nhét hết vào trong tủ, Từ Toa mới nằm xuống tiếp, chỉ là, mới có một lát vậy mà lại có chút không ngủ được.
Thời tiết oi bức, chung quy cũng chẳng phải dễ chịu gì.
Từ Toa cảm thấy bản thân mình đúng là già mồm, ở thành phố Giang Hải thì ghét lạnh, trở về lại ghét nóng.
Đại loại mấy chuyện như thế này, nói ra cũng chỉ có kiểu người như cô.
Từ Toa lật qua lật lại như chiếc bánh rán, sau cùng cô không chịu nổi nữa, đành phải ngồi dậy.
Dù sao cũng không ngủ được, chẳng bằng cầm trứng gà mang ra ngoài.
Từ Toa vừa nghĩ đến là làm luôn, lập tức đi dép xuống giường, đầu tiên cô cầm lạp xưởng, còn có sợi miến và dưa muối bỏ hết ra ngoài. Rồi lặng lẽ đặt vào trong cái túi ở gian nhà chính, sau đó lại lấy ra thêm bốn quả trứng gà, rón ra rón rén đi ra khỏi cửa, thôn núi lúc nửa đêm, cũng yên ả không khác thành phố Giang Hải là bao nhiêu, Từ Toa cầm trứng bỏ vào trong ổ gà.
Âm thầm góp công sức mà không cầu danh lợi.
Gần đây trời nóng, đến gà cũng không chịu đẻ trứng nữa.
Trước đó hai con gà mỗi ngày một quả, bây giờ lại là hai quả.
Sau này, Từ Toa lại giúp chúng “tăng số lượng” lên từ hai quả, biến thành bốn quả.
Chẳng qua trứng gà của Từ Toa cũng chỉ kiên trì được nửa tháng là hết rồi. Theo thời tiết nóng dần lên, cũng có lúc gà không chịu đẻ trứng nữa. Đến hôm nào mà vận may không tốt, buổi sáng một quả cũng không thấy. Việc này lại làm cho đám người bà Từ buồn rầu.
Tuy rằng nuôi gà mấy chục năm, cũng biết đây là biểu hiện thường gặp, chẳng qua biết thì biết, nhưng mỗi khi gặp phải tình hình như vậy, vẫn cảm thấy buồn bực.
Từ Toa chỉ vào con gà mái trong nhà, nghiêm túc dặn dò: “Tao đang dát vàng lên mặt mày đấy, bọn mày ngoan ngoãn nghe lời một chút cho tao. Nếu không sớm muộn rồi cũng mang bọn mày hầm với nấm.”
Từ Toa chững chạc đàng hoàng cảnh cáo xong, đang định vào nhà thì nghe thấy từ xa truyền đến tiếng chó sủa.
Từ Toa: “???”
Trên dưới cả thôn của bọn họ, cũng chỉ có mỗi con chó Đại Hoàng, đang nửa đêm nửa hôm, sao Đại Hoàng lại sủa ầm ĩ vậy chứ?
Từ Toa bồn chồn nhìn ngóng về phía đằng xa, vì để tiện tay, cô còn kéo thêm cả cái chổi trong sân.
Có chổi trong tay, ta như nắm thiên hạ!
Cho nên cũng có lúc, nhất định không thể xem thường mấy thứ như cái chổi này đâu, đây chính là mấy công cụ lúc nào cũng có thể phòng thân được đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận