Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 460. Ngông cuồng

Chương 460. Ngông cuồng
Chương 460: Ngông cuồng
Cô là một người làm việc ở đại đội nhưng lại không biết.
Mọi người nhìn bộ dáng mơ hồ của Từ Toa, cảm thán: “Cô gái nhỏ sẽ không để tâm những chuyện này.”
Mọi người lại bàn luận một lúc, Từ Toa ăn một miếng dưa thật to, nhưng chủ đề lại chuyển rất nhanh, mẹ Hà Hoa đột nhiên đè thấp giọng nói một cách thần bí, bảo: “Các bà đã nghe nói chuyện của Bạch Liên Hoa chưa?”
“Bạch Liên Hoa? Cô ta làm sao?”
Mẹ Hà Hoa do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi nói với các bà, nhưng các bà đừng nói ra ngoài nhé.”
Từ Toa: “…” Đây chính là phương thức chính xác để nói bí mật.
Năm đó cô học tiểu học cũng có hành động này, đến cấp hai vẫn có hành động này, và bây giờ… vẫn thế!
Cũng may, mẹ Hà Hoa cũng không thật sự không muốn nói, không muốn sẽ không mở miệng, cô ta bảo: “Mấy ngày trước tôi về nhà mẹ đẻ, nhìn thấy vợ của Trần Nhị, Bạch Liên Hoa và người què họ Vương ở Thôn Hạ Tiền Tiến lằng nhà lằng nhằng, người què họ Vương còn làm ra vẻ định hôn cô ta.”
Mọi người lập tức khiếp sợ, cái kim trong tay Cổ Đại Mai rớt mất: “Ôi trời ơi.”
Thím Trương ở một bên khác cũng kinh ngạc nói: “Người què họ Vương? Tôi nhìn thấy là ông Lý ở bên thôn Hứa Gia cơ mà.”
“Má nó.”
Lần này, mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, vậy mà lại phát hiện ra, Bạch Liên Hoa có bộ dáng mập mờ với mấy người khác. Lần này, mọi người đều im lặng, sừng trên đầu Trần Nhị, có thể chống cả một mảnh trời ấy chứ?
“Không phải cô ta điên rồi chứ?”
Mấy bà thím không thể tin nổi, quả thực không dám tưởng tượng sao còn có người sỉ nhục bản thân như vậy.
Ngược lại, chị cả của bà Từ tuổi tác lớn, bà cụ có chút tầm nhìn, chỉ thấp giọng nói: “Các bà thì hiểu cái gì, sao các bà biết Trần Nhị không biết?”
Lần này, mọi người lại sững sờ, Từ Toa cũng sững sờ, cô ăn một miếng dưa thật to.
“Sao… sao có thể thế được?”
“Thật sự có người không ngại chuyện này sao? Đó chính là cắm sừng đó?”
Từ Toa nhỏ giọng tiếp lời: “Nếu muốn cuộc sống không khó khăn, thì phải đội sừng lên đầu thôi.”
Bà Từ hiếm khi trừng mắt nhìn cô.
Bà nội nhà họ Từ gật đầu: “Các bà đừng thấy lời này của Hổ Nữu thô thiển, nhưng chính là có chuyện như vậy đấy! Lẽ nào cô ta còn vì yêu được sao? Chỉ xét riêng từ điểm này, còn không phải là vì tiền đi. Các bà không phát hiện ra sao? Trần Nhị nhà cô ta còn mặc áo sơ mi sợi tổng hợp đời mới kia kìa.”
“Đúng đúng đúng, tôi còn đang buồn bực vì sao bà Trần này mở mang tầm mắt, đi mua quần áo mới cho Trần Nhị. Phải biết rằng anh cả Trần chịu khó cần mẫn, thằng ba Trần làm công nhân tạm thời kiếm tiền cho nhà. Đây mới là những người nên được ăn diện, nhưng lại cứ cố tình là Trần Nhị… cho nên đây là do Bạch Liên Hoa mua sao?”
“Đoán chừng là thế đấy.”
“Vậy nhà họ Trần không biết?”
Mẹ Hà Hoa vẫn là một người sảng khoái, nói thẳng: “Nhà bà có người mặc đô mới mà bà còn không hỏi sao?”
Trong lòng mọi người đều hiểu ra, khả năng nhà họ Trần không biết mới là nhỏ.
Mọi người đều một lời khó nói hết im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên nói người này thế nào mới tốt. Đây thật đúng là… lòng dạ rộng lớn!
“Cũng không biết, cô ta có ở trong thôn chúng ta…” Đột nhiên, mấy người phụ nữ đều cảnh giác hẳn lên, người nào cũng lo lắng chồng mình không quản được thắt lưng quần, ngược lại bà nội Từ lắc đầu: “Cô ta cũng không ngu, nếu ở thôn chúng ta, cô ta còn cần danh tiếng không? Nhà họ Trần còn cần danh tiếng không? Không nhìn cô ta phải tìm những đại đội bên ngoài sao? Da mặt nhà họ Trần có thể bao dung đến dâu, cũng sẽ không để cô ta làm mất mặt ngay trước cửa nhà.”
Mọi người lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại càng hạ quyết tâm để ý kỹ chồng nhà mình.
“Cũng không biết sao cô ta lại thế này nữa.” Có người thở dài, nói.
Ngược lại Từ Toa cảm thấy Bạch Liên Hoa vẫn luôn như vậy, từ lúc cô ta đẩy “mình” xuống giếng thì biết, về mặt bản chất, người này không phải người tốt, chỉ có điều trước đây cô ta làm bộ làm tịch, nhưng bây giờ đã lộ ra chút bộ mặt thật mà thôi.
Loại người lòng dạ độc ác này, cho dù không làm chuyện này thì cũng sẽ làm chuyện khác. Tóm lại là sẽ bại lộ.
Trong tiểu thuyết, cô ta đi tù vì sát hại Từ Toa. Tuy rằng một đời này không vì chuyện này mà chết, nhưng Từ Toa cảm thấy, Bạch Liên Hoa cũng sẽ không tốt hơn trong tiểu thuyết, chẳng qua một cái là đao nhanh, một cái là đao chậm mà thôi. Đều không tốt.
Từ Toa đang lơ đãng, thì nghe thấy bà Từ cảm thán: “Người nhà bọn họ cũng thật quá ngông cuồng.”
Nghe thấy tính từ này, Từ Toa cũng nhịn được mà cười.
Ngông cuồng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận