Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 75. Vui vẻ

Chương 75. Vui vẻ
Chương 75: Vui vẻ
Cổ Đại Mai nhận được chứng thực vui vẻ ngẩng đầu, dáng vẻ kiêu ngạo, chẳng qua cô ta cũng rất chân thành đặt câu hỏi: “Hổ Nữu Nhi, chiếc váy kia cháu thật sự cho Nữu Tể nhà mợ à? Ôi chao, mợ nhìn cũng rất xót.”
Cuối cùng Từ Toa cũng lấy lại tinh thần, gật đầu đáp: “Vâng, mợ may cho Nữu Tể hai bộ quần áo để thay giặt, bộ quần áo này của em ấy chật rồi, không mặc được nữa.”
Cổ Đại Mai nhận được đáp án khẳng định của Từ Toa, gật đầu thật mạnh: “Được, mợ nhất định sẽ làm cho cháu đôi giày vải tốt nhất, cháu yên tâm, đi vào sẽ phải giơ ngón cái khen mợ.”
Khóe miệng Cổ Đại Mai vui vẻ nhếch lên, chiếc váy kia của Hổ Nữu Nhi, đặt ở người bình thường có thể làm ra ba bộ, không nói đến kiểu dáng đặc thù, chiếc váy này còn là váy xòe, trải ra cũng được hai tấm màn, cũng không biết ai mua váy cho Hổ Nữu Nhi mà rộng như thế, chẳng biết đã tốn bao nhiêu.
Chẳng trách Hổ Nữu Nhi nói là mình không mặc, rộng như thế, cô ta cũng không vừa.
Chiếc váy này rộng đến mức đàn ông cũng có thể mặc vừa đấy chứ.
Cổ Đại Mai vui vẻ: “Mợ sẽ làm cho Nữu Tể hai bộ đồ hè, lại may thêm một bộ mùa thu, đoán chừng còn có thể thừa nữa đấy.”
Bà Từ: “Hay là để mẹ làm đồ cho Nữu Tể, con chuyên tâm làm giày cho Hổ Nữu Nhi.”
Cổ Đại Mai lập tức từ chối: “Không cần, không cần đâu, mẹ yên tâm, con có thể làm được, chỉ mấy ngày là xong, đảm bảo làm mẹ hài lòng, chút việc đó có tính là gì! Con làm được!”
Cô ta cũng không thể đưa cho mẹ chồng làm, nếu để mẹ chồng may quần áo, vậy phải vụn còn dư sẽ thành phế liệu, còn đưa cho cô ta ư? Cổ Đại Mai keo kiệt kiên định nói: “Để con làm, con làm được.”
Bà Từ còn không biết con dâu mình nghĩ gì hay sao?
Bà mắng: “Đúng là đồ keo kiệt, không cần tôi làm càng nhẹ người.”
Cổ Đại Mai cũng không để ý đến việc bị bà Từ nhìn thấu, cô ta cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
Trên chiếc váy kia còn có mấy nút thắt tô điểm, nút thắt này nếu dùng tiền để mua, ở hợp tác xã bán một hai xu đấy, sáu cái chính là được một quả trứng gà, tháo ra rồi chính là của cô ta.
Cô ta đã đếm qua rồi, sáu nút thắt, đủ một quả trứng gà.
Cô ta hời to.
Góc ở sườn, nói không chừng còn có thể làm cái túi nhỏ, ôi trời, nghĩ thôi cũng thấy vui.
“Mẹ à, bình thường mẹ vất vả như thế, chút việc nhỏ này cứ để con dâu tới làm.” Lời dễ nghe vẫn phải nói, sau đó cô ta lại vui vẻ nhìn Từ Toa: “Hổ Nữu Nhi, có phải cháu thích ăn nấm không? Buổi trưa xào nấm cho cháu ăn nhé? Mẹ, mẹ xào nấm cho Hổ Nữu Nhi ăn đi?”
Từ Toa hỏi: “Cháu từng nói mình thích ăn nấm ư?”
Cổ Đại Mai: “Nói rồi. Hôm nay lúc chia thịt lợn, tất cả mọi người đều nói thịt gà không như thịt lợn, cháu nói gà hầm nấm rất ngon, nấm nấu món gì cũng ngon, mợ nghe thấy rõ mà.”
Từ Toa: “…”
Chính bản thân cô còn không chú ý đến lời mình nói, không nghĩ đến Cổ Đại Mai lại nhớ kỹ: “Cháu quả thực rất thích ăn nấm.”
Cổ Đại Mai vội nói: “Nhà mình còn một ít, sẽ nấu cho cháu ăn, chờ thêm thời gian nữa trời mưa, để cậu cháu lên núi hái nấm cho cháu.”
Từ Sơn vội nói tiếp: “Cậu biết chỗ nào có nấm, chờ cậu lên núi hái cho.”
Giống như nghĩ đến điều gì, anh ta còn nói: “À đúng rồi, nói đến chuyện lên núi cậu lại nghĩ đến cái gùi, cái gùi kia của nhà mình, Hổ Nữu Nhi dùng có hơi to, không phù hợp, cậu sẽ lên núi chẻ trúc đan cho cháu một cái nhỏ hơn.”
Từ Toa: “Vâng.”
Dáng vẻ này của Từ Sơn và Cổ Đại Mai, Từ Toa cảm thấy rất tốt, theo người ngoài, nỗ lực giữa bọn họ không phải rất ngang nhau, là Từ Toa bị thiệt, nhưng Từ Toa cảm thấy mọi việc chia như thế nào cũng được, mình cũng không cảm thấy gì, ngược lại từ góc độ của cô mà nói, thật ra còn xem như chiếm hời.
Lấy niên đại 70 mà nói, một chiếc váy tốt hơn hai chiếc giày vải.
Nhưng đứng từ góc độ hiện đại của Từ Toa, hai chiếc giày vải thủ công vượt xa chiếc váy không đáng tiền kia, càng đừng nói đến không bằng.
Cho nên đây xem như mọi người đều vui.
Thêm vào đó, cô quả thật đã nhìn ra, tuy Cổ Đại Mai keo kiệt, thế nhưng quả thật giống như bà ngoại của cô nói, mợ không phải là kiểu người thích chiếm hời không công của người ta, biết báo ơn, như thế rất tốt, chỉ cần không phải kẻ ăn cháo đá bát, người một nhà như thế cũng không cần tính toán rõ một là một, hai là hai.
“Mợ, mợ làm nhanh lên nhé, mấy ngày nữa cháu muốn dùng đôi giày mợ làm đi đến công xã.”
Cô còn chưa đi qua giày vải thủ công đâu, cũng không biết đi vào sẽ có cảm giác gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận