Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 176. Đồ phòng thân

Chương 176. Đồ phòng thân
Chương 176: Đồ phòng thân
Ông ta nói: "Được rồi, chuyện này ấy mà, chú tự biết cách, cháu cứ giấu trong lòng đừng nói ra bên ngoài. Dù sao bây giờ quản lý rất nghiêm, mấy chuyện không có chứng cứ này, nếu cháu nói ra thì lại khiến người ta ghi hận. Cháu xem đi, không phải chú bị vậy rồi à?"
Từ Toa: "Chú nói phải."
Đại đội trưởng: "Vậy được, cháu đi làm việc đi."
Từ Toa gật đầu: "Được ạ."
Cô ra cửa, ánh mắt lóe lên, lập tức lấy lại dáng vẻ đáng yêu đơn thuần nhất của bản thân đi về chỗ của mình. Tiểu Trần và Từ Lập tò mò nhìn cô. Từ Toa: "Nhìn cái gì chứ, em đến muộn chủ động nói xin lỗi lãnh đạo cũng không được sao?"
Từ Lập: "Được."
Mà lúc này đại đội trưởng bàn bạc với tâm phúc kế toán Vương xong, dẫn đầu tan làm.
Từ Toa không đoán cũng biết nhất định là đại đội trưởng đến nhà họ Trần rồi.
Nói thật cả nhà họ Trần và Bạch Liên Hoa, Từ Toa chỉ mới gặp hai người là Trần Nhị và Bạch Liên Hoa, còn mấy người khác thì thật sự chưa gặp, cũng không biết ai là ai. Nhưng mà Từ Toa cũng chỉ bình thường với nhà họ thôi.
Vì sao lại bình thường thôi ư?
Vì trong nguyên tác, có người nói chuyện năm đó Bạch Liên Hoa giết người đã bị lộ, người nhà này không muốn ăn ngay nói thật mà trái lại còn bao che.
Chỉ riêng việc này thì Từ Toa đã không định chào đón người nhà đó.
Bây giờ biết được anh trai của Bạch Liên Hoa còn có thói quen giết vợ này, cũng khinh thường luôn cả nhà họ Bạch.
Tất nhiên Từ Toa cũng không chỉ khinh thường, cô dự định gây sự.
Cô là một thiếu nữ, tất nhiên không được, nhưng mà cô là một người có phần mềm hack mà, cô cũng không tin là không có thứ gì tốt giúp được mình. Ôm suy nghĩ như vậy, ban đêm, lúc Từ Toa tỉnh lại trong thành phố Giang Hải, lập tức tinh thần phấn chấn.
Mục đích đầu tiên của cô là đồn cảnh sát.
Tuy là lúc rút lui, cũng có vài con em của gia đình quân đội vận chuyển một số vật tư quan trọng, nhưng mà lúc đấy thời gian eo hẹp, Từ Toa vẫn nghĩ không thể lấy hết đi, vì không kịp. Nên là một đồn cảnh sát nhỏ như vậy, cô vẫn phải đi vào tìm một chút, nói không chừng sẽ được hời.
Dù không có thì cô có thể đến chỗ khác, dù sao nhất định cũng sẽ có thu hoạch.
Ăn ngay nói thật, Từ Toa lớn như vậy nhưng mới chỉ đến đây lần thứ hai.
Lần đầu tiên đến là để làm chứng minh nhân dân.
Đây là lần thứ hai.
Nhưng mà bây giờ đã là vật còn người mất rồi.
Từ Toa không phải kiểu người ôm quá khứ mà bi thương, cô nhanh chóng lục soát, không thể không nói, tìm kiếm ở một nơi như vậy, khác hoàn toàn với nhà dân, cảm giác rất vi diệu. Từ Toa hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình cũng xem như kiến thức rộng rãi, ngay cả chỗ như thế cũng dám đến. Ở phòng tiếp dân một lúc lâu, vỗ đầu: "Sao mình lại choáng đầu như vậy chứ, ở đây đúng là cái gì cũng không có rồi. Đây là nơi làm việc giấy tờ mà."
Từ Toa lập tức lao lên lầu hai, trên mặt đất lầu hai có không ít giấy, nhưng mà cũng không đến mức bừa bộn, chẳng qua hễ nhìn thấy tình hình như vậy thì cô lại rất vui vẻ. Bởi vì càng loạn thì càng chứng minh là người đã bỏ chạy.
Người rút đi, còn có chuyện gì càng làm người ta vui vẻ hơn chứ.
Nhưng mà mấy thứ Từ Toa tìm thấy lại không có ích lợi gì.
Chẳng qua đứng trước sự quan trọng của mạng sống, Từ Toa cảm thấy cầm đi cũng vui.
Cô lục lọi một ngăn tủ, ồ lên một tiếng, mắt sáng rực lên: "Con mẹ nó, ông trời thật sự không phụ mình."
Cô vội vàng kéo đồ trong ngăn kéo ra ngoài, trong này có rất nhiều đồ. Chỉ bình xịt hơi cay thôi đã có bảy tám bình, còn có gậy cảnh sát, vân vân, Từ Toa nhìn mấy thứ này, cũng không quá chính quy.
Cho nên đây là đồ tịch thu?
Chẳng qua dù có thế nào thì cũng không quan trọng.
Chắc chắn không quan trọng.
Quan trọng là... cô chuẩn bị đồ phòng thân cho mình.
Từ Toa đến đây vốn muốn tìm một cây súng, dù sao đó là thứ đầu tiên cô nghĩ đến, chẳng qua hoàn toàn không ngờ đến, không tìm được thứ đó mà lại tìm được những thứ này. Thế nhưng, suy nghĩ kỹ lại thì như vậy cũng không có gì xấu mà.
Hoặc có lẽ là càng dễ sử dụng nữa.
Từ Toa thử một chút, nhận ra đúng là đồ tốt. Từ Toa lập tức cầm hai bình xịt hơi cay nhét vào túi áo. Lại lục lọi tìm được một con dao găm lớn cỡ bàn tay, cũng không hẳn là dao găm, xem ra là một dụng cụ gọt cắt đa năng. Một con dao, không chỉ có dao mà còn có dụng cụ mở nắp chai, còn có cả tua vít, thước nhỏ và đèn. Chỉ cần nhìn đã thấy rất có ích. Từ Toa cũng tiện tay cất luôn. Còn những thứ khác cô đặt lại vị trí cũ. Cô tạm thời không dùng được nhiều như vậy, cũng sẽ không dùng nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận