Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 417. Con rể quá giàu có

Chương 417. Con rể quá giàu có
Chương 417: Con rể quá giàu có
Trí thức Vương Mộng có tuổi tác khá lớn dẫn đầu, gật đầu đáp: “Chúng tôi hiểu.”
Từ Toa gật đầu: “Vậy được.”
Đám người đi rồi, Từ Toa lập tức chạy đến trước mặt Giang Phong, thần bí xen lẫn tò mò hỏi: “Anh nói xem tại sao Trương Phân Phân này lại đánh trí thức Hồng?”
Giang Phong: “Tranh giành tình nhân chăng?”
Từ Toa lập tức trừng to mắt. Cô hỏi: “Vì ai cơ chứ?” Nhưng một giây sau đã nghĩ đến: “Là người đó, là Chu Bảo Ngọc sao?”
Giang Phong gật đầu: “Chắc là vậy chăng? Anh nghe nói, có không ít người điên cuồng vì Chu Bảo Ngọc.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, nói: “Tính từ này của anh dùng thật chuẩn xác.”
Phải nói rất nhiều đồng chí nữ trong thôn đều thích Chu Bảo Ngọc, chuyện này thật sự là không bất ngờ gì, năm đó Hồ Hạnh Hoa cũng thích anh ta, thích đến bỏ nhà theo trai cơ mà!
Nhưng, nhiều người theo đuổi Chu Bảo Ngọc như vậy, có người có điều kiện tốt, có người giàu có, lại có cô gái lớn độc thân, cũng không biết rốt cuộc Chu Bảo Ngọc có mục đích gì, vậy mà lại tìm một người phụ nữ đã có chồng như Hồ Hạnh Hoa. Thật sự khiến người khó hiểu.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Từ Toa lắc đầu: “Không có gì, em nghĩ đến những chuyện ở điểm thanh niên trí thức thôi.”
Giang Phong: “Vậy anh nghe ngóng giúp em nhé?”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Chuyện này cũng không cần thiết đâu!”
Cô nở nụ cười: “Tuy rằng em có lòng rất tò mò, nhưng cũng không cần thiết.”
Giang Phong duỗi tay xoa đầu cô đáp: “Cũng đúng.”
Từ Toa lẩm bẩm: “Nhưng người trong thôn thật sự không có sức chiến đấu gì cả, em vốn cho rằng, làm công tác phụ nữ rất vất vả chứ, nhưng thực ra chuyện mỗi ngày thật sự không nhiều, cũng rất đơn giản.”
Giang Phong chỉ cười mà không nói.
Từ Toa không nghĩ nhiều nữa, hoặc là hoàn toàn không để tâm đến những chuyện này, nhưng Giang Phong biết, vấn đề này phải quy về ba điểm. Điểm thứ nhất, mọi người đều biết Từ Toa có quan hệ tốt với lãnh đạo trong thị trấn. Quan huyện không bằng hiện quản, cho nên không người nào muốn dính lấy xui xẻo. Điểm thứ hai là vì anh hai của Bạch Liên Hoa, anh ta chính là thường xuyên đánh vợ, kết quả rơi vào kết cục như vậy.
Cho nên làm người giữ lại một đường, bây giờ cho dù là thế nào cũng đều cố hết sức khống chế bản thân. Bằng không nếu như thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Đều không dễ nói.
Cho nên thế này còn không an phận được sao?
Về phần điểm cuối cùng, đó chính là hiện tại đồng chí nữ có thể kiếm tiền, cho dù là người hà khắc, ít nhiều cũng sẽ kiềm chế một chút. Đây chính là việc thực sự có thể kiếm ra được thu nhập. Điều này rất quan trọng. Giang Phong dám phân tích như vậy, Từ Toa gật đầu: “Cũng đúng thật!”
Nhưng cho dù là vì cái gì, có thể an phận một chút xem như cũng tốt.
Từ Toa cảm khái: “Em chỉ hy vọng bọn họ đều sẽ yên tĩnh chút cho em.”
Giang Phong: “Bọn họ sẽ.”
Từ Toa chu miệng.
Giang Phong nhéo gương mặt cô, nói: “Hình như em không thích làm công việc hiện tại cho lắm thì phải.”
Từ Toa gật đầu, cô đáp: “Em thích làm giáo viên thể dục cấp hai cơ.”
Giang Phong nhướng mày, ngược lại không ngờ lý tưởng của Từ Toa lại là cái này, anh tò mò hỏi: “Tại sao?”
Từ Toa: “Việc ít, còn kiếm được tiền.”
Giang Phong không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Anh nói: “Không phải bây giờ cũng thế sao? Còn nữa, em làm giáo viên, chẳng phải sẽ dạy hư học sinh à?”
Nói thực, chắc chắn sẽ bị đánh.
Nắm đấm nhỏ của Từ Toa vút thẳng tới, Giang Phong trực tiếp tránh né, hai người lại cười ầm ĩ.
Có điều, hình như loại chuyện liếc mắt đưa tình này, không phải lúc nào cũng thuận lợi. Hết lần này đến lần khác, nhưng lần này tới là Từ Hồng Vĩ.
Từ Hồng Vĩ nhìn bọn họ dính lấy nhau, mặt mày lại u ám. Không có cách nào khác, người làm ba chướng mắt chuyện này.
Vẻ mặt của ông lạnh lùng, nói: “Hai đứa đang làm gì đấy?”
Từ Toa lập tức đứng lại: “Chơi đùa.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông trừng mắt về phía Giang Phong, Giang Phong khó có được chút dục vọng cầu sinh: “Chú Từ, chú ngồi đi, chú thích uống trà gì? Cháu đi pha trà cho chú.”
Từ Hồng Vĩ nói lời lạnh lùng: “Tôi muốn trà nhân sâm, cậu có không?”
Không uống chút trà nhân sâm, không thể bù đắp được cơn giận áo bông nhỏ nhà mình bị người trộm đi. Tuy rằng, áo bông nhỏ này có hơi lọt gió, nhưng đó vẫn là áo bông nhỏ nhà ông ta.
Giang Phong nhướng mày, cười bảo: “Cháu thật sự có, nhưng phải sao một lúc.”
Từ Hồng Vĩ:” …”
Mẹ nó, có con rể giàu có, cũng rất khiến người tức giận.
Ông nói: “Cậu đang khoe khoang với tôi sao?”
Giang Phong: “Không ạ.”
Từ Toa ở một bên bênh vực lẽ phải: “Ba, ba bắt nạt Giang Phong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận