Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 749. Về quê 3

Chương 749. Về quê 3
Chương 749: Về quê 3
“Còn có một loại chính là cần cù chịu khó, bác có thể không đi học gì cả, con người cũng không thông minh, nhưng nếu bác cần cù chịu khó, như vậy vẫn có thể kiếm được tiền. Nhà xưởng bọn cháu ở Thâm Quyến cũng được tính là xí nghiệp có tiền lương khá ổn, trên cơ bản công nhân ở phân xưởng một tháng có thể kiếm được năm, sáu mươi đồng. Nhưng, các bác cũng đừng xem nhẹ năm, sáu mươi đồng này. Rất nhiều người đều phải tăng ca đến mười rưỡi. Cho dù bác ở gần, trở về tắm rửa ăn chút gì đó, cũng phải mười hai giờ mới có thể nghỉ ngơi. Sáng ngày hôm sau phải dậy tiếp tục đi làm.”
Người nông thôn, dậy sớm không tính là gì cả, nhưng ngược lại rất ít khi ngủ muộn. Dưới tình huống bình thường, trên cơ bản chín giờ trong đồn đã yên tĩnh. Mười hai giờ này mới có thể nghỉ ngơi, nghĩ thôi quả thực cũng không dễ dàng gì, nhưng, cũng không phải không thể chịu được.
Có người nghĩ như vậy hiển nhiên có người nói như vậy.
Giang Phong: “Một ngày đương nhiên rất dễ, nhưng nếu như ngày nào cũng thế thì sao? Hơn nữa mười giờ chỉ là nói bình thường, còn có lúc mười một giờ hơn, cũng có bình thường năm, sáu giờ tan làm, nhưng khi gấp rút, phải điều chỉnh thành ba ca, sáng sớm đã phải đi làm. Ngày tháng lâu dần, công việc này chắc chắn không phải ngồi chơi không, mà vẫn là vất vả. Thế nhưng có đôi khi, chỉ có cần cù, chịu khó mới là một cách mưu sinh duy nhất. Muốn kiếm thêm một chút, thì phải cố gắng thêm một chút. Thường kiếm được nhiều thì khá vất vả, nhưng cháu thấy nhiều người bên ngoài làm công vất vả, trở về còn nói rất thoải mái, đó đều là không muốn người trong nhà lo lắng.”
Thực ra cũng không phải mệt như vậy, nhà xưởng bọn họ nhiều công nhân, có thể làm việc thay ca hợp lý. Giang Phong cố tình nói nghiêm trọng hơn một chút, anh biết thôn bọn họ, thậm chí là mấy thôn xung quanh đều có người ra ngoài làm công, chỉ nói nhà xưởng bọn họ thôi đã có không ít rồi.
Dù sao, khi bà ngoại trở về cũng đã nói những tình hình này ra, vẫn khiến rất nhiều người động lòng. Trên đời này, không thiếu người có sự quyết đoán. Giang Phong nói như vậy, chẳng qua là hy vọng mọi người hiểu, ra ngoài vào nhà xưởng làm việc không phải dễ dàng và thoải mái như vậy. Cũng không phải đơn giản chỉ ngồi một ngày là một tháng kiếm được mấy chục, mà đều phải trả giá. Anh hy vọng trong lòng người thân của bọn họ đều tự biết, mà không phải bỏ qua sự trả giá của con trẻ trong nhà khi ra ngoài làm công.
Anh nói như vậy, ngược lại khiến người tin phục, quả thực chuyện này là như vậy, nếu một ngày hai ngày, ai cũng có thể kiên trì, nhưng nếu trời quá khó đến hơn nửa đêm mới có thể ngủ, vừa sáng sớm đã phải dậy đi làm, nghĩ một chút cũng thấy, bọn họ thật sự chưa hẳn đã chịu đựng được.
“Nếu một người làm việc của hai người, vậy lấy tiền công của hai người, thực sự cũng đúng.”
“Đó là hiển nhiên.”
“Vậy không có tiền lương cao mà việc nhẹ hơn sao?” Cũng có người chưa chịu từ bỏ.
Giang Phong cười: “Có, nhưng nếu có, tại sao phải cho bác? Tại sao người ta không cho người có học vấn lại thông minh. Cháu không có ý gì khác. Cháu chỉ muốn nói, nếu vừa không muốn làm việc lại vừa không có học vấn, vậy thật sự không thể kiếm được nhiều tiền. Nhưng hễ có, việc như vậy đều viết trong luật hình.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.”
Giang Phong: “Vợ chồng bọn cháu tới Thâm Quyến ngay khi vừa có chính sách, cho nên tóm lại vẫn biết nhiều hơn người khác một chút. Trên cơ bản, nếu bác không muốn mệt quá, bình thường cứ tan làm theo giờ như xí nghiệp nhà nước, ở bên này cũng có thể tìm được công việc hai, ba mươi đồng. Việc như vậy cũng có. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được lười biếng, ông chủ của xí nghiệp tư nhân cũng không thể chịu được thái độ ăn không ngồi rồi đó của bác. Nhưng bác muốn kiếm được nhiều, thì phải làm nhiều. Thôn xóm mà nhà xưởng chúng cháu ở đó, tự mình lập một đội kỹ sư. Tổ chức cho các ông cụ trong thôn cùng nhau đi xây nhà cho người ta. Đừng thấy đây là việc làm thể lực, một tháng cũng được trăm tám mươi đồng, nhưng đây là việc làm thể lực, thật sự rất mệt.”
Anh hơi dừng một chút, nói: “Cháu cũng đã từng gặp qua người thật sự kiếm tiền nhiều mà làm việc ít, nhưng loại đó đều là những việc làm không có lương tâm. Trên trời cũng không có miếng bánh nào chủ động rớt xuống, trên cơ bản nếu có rớt xuống, cũng không phải để đút cho bác no, mà là đè chết bác.”
“Ôi, đó là chuyện thế nào, cháu nói đi.”
“Đúng đó, nói cho bọn bác biết đi, cho dù sau này bọn bác tìm công việc, cũng có thể tự biết trong lòng.”
Giang Phong nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa đang chơi với trẻ con, phát hiện ra tầm nhìn với anh, mới cười với anh một cái.
Giang Phong: “Mọi người biết trước đây Hồ Hạnh Hoa làm gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận