Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 148. Nghĩ ra cách

Chương 148. Nghĩ ra cách
Chương 148: Nghĩ ra cách
Cổ Đại Mai ở bên cạnh cũng vội vàng giơ ngón cái: “Đúng thật, vẫn là mẹ giỏi.”
Bà Từ đắc ý, cười nói: “Đó là đương nhiên, gừng càng già càng cay.”
Từ Sơn lẩm bẩm: “Chẳng phải nhà ta có nấm khô đó ư, chiến hữu của chị con cũng gửi nấm với mộc nhĩ khô về, ngâm nước một lát là được thôi.”
Bà Từ: “Bớt nói dóc đi, mấy thứ đó phơi khô rồi, cho dù ngâm nở cũng không được nhiều như nấm mới, con thì biết cái gì, đừng có mà lười biếng.”
Bà Từ gào thét, Từ Toa đột nhiên lóe lên ý tưởng, lập tức có sáng kiến hay, cô nhanh chóng nói: “Cậu, cháu tìm mấy người giúp cậu nhé?”
Từ Sơn: “???”
Từ Toa: “Chính là mấy đứa nhỏ Lâm Châu kia, chúng ta có thể nhờ bọn nhỏ, để bọn nhỏ cùng cậu lên núi hái nấm, sau đó chúng ta sẽ dùng đường để đổi nấm.”
Từ Sơn: “…”
Bà Từ bất đắc dĩ nói: “Hổ Nữu Nhi à, đường rất đáng tiền đó, nấm thì không giống thế.”
Cuộc mua bán này không thích hợp.
Từ Toa lập tức giải thích: “Rất thích hợp, bà xem mưa lớn như thế, lương thực thì còn tốt, không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng một số hoa màu nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, hiện tại chúng ta dùng đường đổi nấm, thoạt nhìn là lỗ vốn, nhưng mùa đông lúc thiếu đồ ăn, chúng ta có thể ngâm nấm để xào, cũng là món rất ngon, hơn nữa vốn dĩ mùa đông rất ít đồ ăn, ngoại trừ cà rốt và cải trắng, cũng không còn gì khác, chẳng phải như thế chúng ta có thể đổi món à? Nhưng lúc đó chúng ta còn đi đâu tìm nấm được? Bây giờ chúng ta đổi, phơi khô giữ lại, đây mới là cách làm của người thông minh.”
Từ Toa nói thêm: “Đương nhiên có thể sẽ có những đồ ăn khác ở trên núi, nhưng chúng ta cũng không thể làm như bây giờ được, nhiều nhà như thế, chẳng lẽ không ai nhớ thương chắc? Rất gây chú ý, hiện tại làm sớm, thời gian dài mọi người sẽ không quá để ý, nói không chừng còn cảm thấy nhà chúng ta ăn sạch.”
Bà Từ vỗ đùi: “Đúng thế, vẫn là Hổ Nữu Nhi thông minh. Lời này không sai.”
Hổ Nữu Nhi không nhắc, bọn họ thật đúng là không nghĩ đến, bây giờ cẩn thận suy nghĩ qua, mấy lời này rất đúng, cẩn thận phân tích, quả nhiên là ý kiến hay.
Từ Toa: “Chúng ta tìm mấy đứa trẻ có điều kiện tương đối khó khăn trong thôn làm cái này, còn được tiếng tốt.”
Mặc dù cô đã chắc chắn đứa nhỏ kia là Lâm Châu, nhưng vì đề phòng ngộ nhỡ, Từ Toa vẫn dự định gọi thêm mấy đứa nhỏ khác, tránh cho trong nhà quá khó khăn, ra bờ sông xảy ra chuyện.
Bà Từ nhìn Từ Toa khen ngợi: “Cháu đúng là thông minh.”
Từ Toa nở nụ cười.
Bà Từ: “Vậy cứ quyết định như thế đi, mưa tạnh, bà sẽ đi tìm người.”
“Vâng.”
Bước đầu tiên dẫn dắt đứa nhỏ rời đi.
Bước thứ hai chính là ngăn cản Hồ Hạnh Hoa.
Có lẽ cô nên tìm đồng bọn của mình là bác sĩ Tiểu Giang nghĩ cách?
Thế nhưng không thể nói thẳng.
Từ Toa chống cằm, cảm thấy làm người tốt đúng là khó.
Từ Toa: “Ông trời, tôi cũng thật vất vả.”

Đêm hôm khuya khoắt, Từ Toa và bác sĩ Tiểu Giang chạm trán.
Giang Phong vác một túi rác, nhìn cứ như ông lão nhặt rác. Vì anh có thể mang đồ vào nên rác thừa sẽ được anh mang vào đây.
Nếu vứt mấy cái chai này ở bên ngoài thì cũng sẽ có người nhặt, những thứ này trong mắt họ đều là đồ tốt, nhưng mà anh cũng biết cẩn thận vẫn là trên hết.
Từ Toa: “Anh cũng rất tự giác đấy.”
Giang Phong mỉm cười nói: “Chút cẩn thận này tôi vẫn phải có.”
Từ Toa: “Chúng ta thống nhất mang rác này đặt vào trong nhà hoang sao?”
Giang Phong: “Đi.”
Hai người chọn quầy bán đồ ăn vặt ở đầu hẻm của Từ Toa, chỗ này rất đổ nát, cũng không còn đồ gì ra hồn, là nơi thích hợp nhất để đựng rác.
Giang Phong: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu? Còn đến chỗ hôm qua không?”
Hôm qua họ vẫn còn chưa “lục soát” xong đâu đó, hôm nay lại rất đúng lúc.
Từ Toa lắc đầu, cô nói: “Chúng ta đến chỗ khác.”
Cô nói: “Tôi nghĩ rồi, cũng không biết có phải ngày nào anh cũng ở đây không, tất nhiên là phải nhân lúc anh có mặt ở đây, làm chút việc cần đến thể lực.”
Giang Phong: “???”
Từ Toa mạnh mẽ chí lý nói: “Chúng ta đến kho lạnh.”
Đây là cách mà Từ Toa nghĩ ra để chống lại Hồ Hạnh Hoa.
Cô muốn dụ tất cả mọi người đều đến bên bờ sống khiến Hồ Hạnh Hoa không có cơ hội độc hưởng. Nhiều người như vậy, cô ta muốn độc chiếm, độc chiếm cái đầu ấy. Bản thân Từ Toa có thể không phát tài, nhưng mà Hồ Hạnh Hoa cũng đừng nghĩ đến việc được hưởng lợi.
Từ Toa hiểu rất rõ, hành vi này của cô có một câu tổng kết đơn giản: Hại người không có lợi cho mình.
Nhưng mà có liên quan gì chứ?
So sánh với việc khiến yêu tinh hại người Hồ Hạnh Hoa không được như ý thì cô rất nguyện ý.
Cô nói: “Chúng ta đến kho lạnh xem có hải sản không, nếu có thì chúng ta lấy một ít, đến lúc đó mượn gió bẻ măng thả vào đê, để người trong thôn cải thiện cuộc sống. Thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận