Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 333. Lời đồn

Chương 333. Lời đồn
Chương 333: Lời đồn
Thím cả Hà liếc mắt nhìn thấy Từ Toa, lập tức gọi cô: “Tiểu Từ, cháu lại có bưu phẩm hả?” Nói xong còn nhìn về phía bao tải với vẻ ngưỡng mộ, đố kỵ và ghen ghét, chỉ hận sao nhà mình không có chuyện tốt như vậy.
Từ Toa cười đáp: “Không phải đâu, còn không phải trời lạnh rồi sao? Ngoài ruộng cũng không có việc gì, cháu nghĩ mọi người nhàn cũng nhàn rồi, nên tìm chút việc làm cho mọi người làm đây!”
Vừa nói xong, mấy bà cụ đồng loạt mở to mắt ngơ ngác nhìn Từ Toa, thật lâu sau mới lắp bắp: “Cái gì, cái gì cơ?”
Gương mặt của Từ Toa trẻ trung và đơn thuần, mang theo vẻ vô tội, lời nói ra lại vô cùng xuôi tai, cô bảo: “Cháu kiếm chút việc nhỏ ở xưởng máy trong huyện cho mọi người cùng kiếm chút ít tiền ấy mà. Dù sao mùa đông cũng không có việc gì làm, mọi người nói đúng không?”
Thím cả Hà càng mơ hồ hơn: “Kiếm tiền? Kiếm tiền!” Lần này, bà ta cũng phản ứng lại được: “Cháu đã tìm được việc có thể kiếm tiền!”
Bà ta kích động hẳn lên: “Sao con nhóc nhà cháu lại lợi hại thế chứ? Việc gì thế? Đã xảy ra chuyện gì? Cháu mau nói cho thím biết đi, thím có thể làm được.”
Vừa nghe đến kiếm tiền, mông của mấy bà cụ dường như bốc khói, lập tức xông tới trước mặt Từ Toa, vây quanh cô lại.
Từ Lập nhìn bọn họ dũng mãnh như vậy, lặng lẽ lùi lại một bước.
Từ Toa ngược lại không chút hoang mang: “Đây cũng là lần đầu tiên cháu tiếp xúc với công việc này ở xưởng máy, có thể làm thành cái gì cũng đều không tiện nói. Nhưng chắc chắn không thể người nào cũng có thể quan tâm hết được. Thân là chủ nhiệm Hội phụ nữ, cháu chắc chắn phải chăm sóc các đồng chí nữ trước. Cho dù là lớn hay nhỏ thì trong tay đồng chí nữ cũng phải có tiền chứ? Bằng không trong lòng sẽ không có tự tin.”
Tuy rằng những người làm mẹ chồng này cũng không cảm thấy nên cho con dâu có tiền riêng gì đó, nhưng bây giờ bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này. Những gì bọn họ nghĩ đến chính là bản thân, người đại diện cho cũng là bản thân mình nốt: “Đúng đúng đúng, phải có một chút.”
Từ Toa: “Hơn nữa, công việc này của cháu là may khăn lau nhỏ, cho nên chắc chắn sẽ sắp xếp cho các đồng chí nữ ở thôn chúng ta. Lần này, các đồng chí nam không có phần.”
Đôi mắt của mấy bà cụ sáng lên, đều hăng hái hơn hẳn.
Việc may vá này không phải phụ nữ bọn họ làm tốt nhất hay sao?
Hơn nữa, bọn họ làm việc này, đàn ông cũng có thể làm cái khác, không làm lỡ sức lao động.
“Tiểu Từ, cháu nói xem sao cháu lại có năng lực thế chứ! Ôi, vậy người nào trong thôn chúng ta cũng có thể làm hết sao?”
Từ Toa lắc đầu: “Chắc chắn không có khả năng rồi, những nguồn gốc tai họa, chúng ta chắc chắn không cần. Cháu phải dẫn dắt mọi người kiếm tiền, chứ không phải dẫn mọi người đánh nhau.”
Mọi người cười ầm lên, Từ Lập lặng lẽ lùi thêm một bước. Những đồng chí nữ này cũng không đơn giản gì. Cứ nhìn em gái đơn thuần Từ Toa này, cũng là người vừa khôn khéo vừa nói lời ngon ngọt.
“Được rồi, cháu về trước đây, chuyện này còn phải đợi quyết định với thôn nữa. Nhưng chắc chắn phải tranh thủ cho gia đình khó khăn hoặc là người có tay nghề tốt trước.”
Con ngươi của thím cả Hà đảo vòng, hiểu rồi, bà ta bảo: “Tay nghề của thím tốt nhất.”
Từ Toa cười: “Vậy cũng phải đợi sau rồi nói, cháu phải mang đồ đến văn phòng đại đội trước đã. Ồ đúng rồi, sao mọi người đều ở đây tán gẫu vạy? Trong thôn có chuyện gì sao?”
Từ xa cô đã nhìn thấy mấy bà cô nói chuyện đến vô cùng hưng phấn.
Thím cả Hà cười, đáp: “Là con gái Quế Hoa của nhà trưởng thôn, Quế Hoa dẫn đối tượng của con bé về nhà, chàng trai này trông thật sự không tồi! Người thị trấn đúng là có thể diện, sạch sẽ nhã nhặn thật đấy.”
“Nhưng có hơi ngại ngùng, không nói chuyện nhiều cho lắm.” Một bà cô khác bổ sung.
“Vậy cũng rất tốt mà, người ta cứ luôn cười ha ha, ngược lại không phải coi thường người nông thôn chúng ta, phỏng chừng chỉ là một chàng trai ngại ngùng thôi.”
“Đúng đúng đúng.”
Từ Toa nghe nói Trần Quế Hoa dẫn đối tượng về cũng rất kinh ngạc, cô tò mò hỏi: “Lớn lên có đẹp trai không?”
“Có thể diện lắm.”
Từ Toa: “…”
Được rồi, đó chính là không đẹp trai. Bằng không đã trả lời thẳng là đẹp rồi.
“Ồ đúng, nghe nói còn là gia đình cán bộ nữa đấy!” Chuyện này mới thật sự khiến người ngưỡng mộ.
Từ Toa cười bảo: “Chị Quế Hoa vừa nhìn đã biết có phúc rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Từ Toa buôn dưa lê xong, cũng không nói thêm gì nữa, gọi Từ Lập cùng nhau về đại đội. Lúc này thím cả Hà rất nhanh đã bảo: “Tôi đi tới nhà xí một chuyến.”
Những bà cụ khác cũng không ngốc, nói: “Ai không biết bà nữa, đi đi đi, chúng ta đi tìm bà Từ hỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận