Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 798. Một năm mới 4

Chương 798. Một năm mới 4
Chương 798: Một năm mới 4
Hôn lễ của Từ Đường rất náo nhiệt, tuy bên này không phải quê bọn họ, nhưng vì điều kiện của người thân đều không tồi, ngược lại cũng có không ít người qua đây, lại thêm những năm này Lâm Châu cũng có không ít bạn bè, ngược lại cậu bé ở bên này cũng không có người thân gì.
Mọi người đều chung chí hướng không nhắc đến chú hai của Lâm Châu, người như vậy, đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Không có loại người này ở đây, thực ra lại càng là chuyện tốt, mọi người đều rất náo nhiệt, rất nhiều cô gái chưa kết hôn còn đang cân nhắc xem sau này kết hôn cũng phải mặc váy cưới! Thật sự là quá đẹp. Đợi Từ Đường thay một bộ lễ phục màu đỏ ra ngoài chúc rượu, mọi người lại càng náo nhiệt hơn.
Một nhà đám người Từ Toa ngồi ở bàn chính, vì dù sao cũng là người nhà!
Từ Toa sáp lại bên tai Giang Phong, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên buổi hôn lễ này thật náo nhiệt.”
Giang Phong vừa cười vừa đáp: “Khi chúng ta kết hôn không náo nhiệt sao?”
Từ Toa nghĩ đến khi mình kết hôn, đột nhiên bật cười, đáp: “Bây giờ nghĩ một chút cảm thấy cứ như hoang tưởng tuổi dậy thì ấy.”
Giang Phong đã quen với những từ hiếm lạ của Từ Toa, dù sao nhiều năm như vậy, có cái gì mà không hiểu. Anh vừa cười vừa nói: “Vui vẻ là được.”
Lời này thật sự không sai.
Tay của hai người đan lại với nhau, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được tình cảm của bọn họ cực tốt. Từ Hồng Vĩ ngồi chung bàn với bọn họ, liếc mắt nhìn con gái và con rể, khóe miệng cũng cong lên. Cả đời này của ông, ngày tháng tốt và ngày tháng xấu đều đã trải qua, người chân ái gặp được cũng đã mất đi, người duy nhất có thể đặt ở trong lòng, chính là đứa con gái này.
Cho nên Từ Toa sống tốt là ông vui rồi.
“Từ Toa, tới tới tới đây, ba bao lì xì này, cháu rút giúp chú một cái đi.” Ông Viên không biết từ bàn nào qua đây, cười ha ha sáp tới trước mặt Từ Toa. Đừng thấy ông Viên là bạn của thầy Nghiêm, theo lý mà nói nên thân với Giang Phong hơn.
Nhưng thực ra cũng thật không phải thế. Từ lúc trở thành hàng xóm, ông ta càng thân với Từ Toa hơn một chút, có chuyện gì cũng thích hỏi cô. Lúc mới đầu Từ Toa còn rất thấp thỏm, cho rằng ông ta đã phát hiện ra chuyện gì đó, nên càng cẩn thận hơn không ít. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều mới hiểu ra, thực ra cũng không có gì cả, ông Viên chỉ đơn thuần cảm thấy con người Từ Toa có vận thế mạnh.
Ông cụ này rất tin vào huyền học, cho nên ngược lại càng có thể chấp nhận Từ Toa có vận thế tốt hơn. Ông ta xem phong thủy nhiều năm như vậy rồi, cũng có hơi hiểu về những thứ liên quan, cho nên ngược lại cũng cảm thấy rất bình thường. Trên đời này có người vận khí kém, cũng có người có vận khí tốt.
“Rút một cái!”
Từ Toa rút một cái ra, ông Viên mở ra nhìn, lập tức nở nụ cười: “Quả nhiên.”
Thầy Nghiêm bất đắc dĩ gọi ông bạn già lại: “Ông ngồi xuống ăn đi không được sao? Sao tham gia hôn lễ mà ông còn có thể ngó đông ngó tây được thế?”
Ông Viên: “Tôi ăn chay, ở đây cũng không có đến mấy món tôi có thể ăn.”
Bây giờ vẫn là thời đại chú trọng vào ăn thịt, có thể ăn thịt mới tốt, nhưng ăn chay sao?
Cũng không phải thỏ, ăn chay làm gì?
Mọi người đều thích ăn thịt.
Cho nên trong buổi hôn lễ lần này, vì chút thể diện nên đồ ăn đều khá không tồi, ngược lại đa phần người tới xem đều muốn dựng ngón tay cái khen tốt, nhưng cũng có ngoại lệ. Giống như thầy Nghiêm và ông Viên, chính là ngoại lệ.
Thầy Nghiêm là bác sĩ, luôn chú trọng vào ẩm thực thanh đạm, hơn nữa, ông ấy cũng chưa từng trải qua thời kỳ khó khăn, cho nên cũng không hiếm lạ về thịt cho lắm, ăn vô cùng ít, nhưng tuy ăn ít, ngược lại cũng không giống ông Viên.
Ông Viên ăn chay, cho nên hiển nhiên chẳng ăn cho mấy. Ông ta không ăn, còn đi dạo khắp nơi.
Từ Toa: “Cháu rút được cái gì?”
Ông Viên: “Đại Cát.”
Từ Toa nở nụ cười: “Vận may của cháu siêu tốt! Nhưng mà, chú nói xem chú nhàn rỗi làm cái này làm gì?”
Ông Viên đè thấp giọng nói: “Theo lý mà nói, hôm nay là Lâm Châu kết hôn, vận thế của cậu bé là mạnh nhất, nhưng chú phát hiện ra, cháu vẫn có thể rút được cái tốt nhất.”
Từ Toa: “…”
Cô chân thành cảm thán: “Chú cũng thật nhàm chán.”
Ông Viên: “Ha ha.”
Ông ta có lý chẳng sợ: “Tuổi tác lớn rồi, người cũng nhàm chán mà.”
Ông ta nhìn Giang Phong, nói: “Nào, Tiểu Giang, cháu cũng rút một cái đi.”
Ông ta lại lấy ra ba cái bao lì xì, nói: “Rút một cái.”
Giang Phong vừa cười vừa rút một cái, ông Viên gật đầu: “Quả nhiên, cháu rút trúng lá kém nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận