Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 136. Vui

Chương 136. Vui
Chương 136: Vui
Giang Phong: “Cô cũng là một người rất kì lạ, vừa đơn thuần đáng yêu, vừa mạnh mẽ thông minh, rất mâu thuẫn, nhưng có thể dùng nó để hình dung em.”
Từ Toa hơi nghiêng đầu: “Trước giờ chưa từng có ai nói tôi thông minh cả.”
Giang Phong: “So với tôi, cô thích ứng với nơi này sớm hơn, không phải thông minh sao?”
Từ Toa cười rộ lên, cảm thán: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Bọn họ ở bên này vừa nói chuyện vừa tìm kiếm, đột nhiên á lên một tiếng, Giang Phong lập tức chuyển người quay đầu lại: “Làm sao thế!”
Từ Toa run cầm cập cầm thứ mới tìm thấy đưa cho anh xem: “Ôi ôi ôi, là vàng thỏi đấy.”
Từ Toa đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều vàng thỏi như vậy.
Tổng cộng 10 khối vàng thỏi, hơn nữa xếp cùng với nhau. Thực ra vàng bạc đối với người hiện đại mà nói, cũng không tính là đồ vật gì hiếm lạ cho lắm, nhà ai mà lại không có chút trang sức vàng bạc cơ chứ. Còn trên thị trường thì lại càng nhiều hơn, đều có thể nhìn thấy cả.
Thế nhưng nhìn thấy là chuyện của nhìn thấy, những thứ đó đều không phải của bản thân, một cô gái nhỏ như cô, cho dù có tiền cũng không đi xem mấy thứ đó. Càng đừng nói đến chuyện không có tiền.
Thế nhưng bây giờ thì sao, vàng thỏi này ở trong tay cô đấy, Từ Toa có thể không kích động hay sao?
Giang Phong nhìn thấy vẻ kích động của cô thì dở khóc dở cười, anh nói: “Lúc này cô mới nói, kim ngân châu báu cũng không so được với đồ ăn mà.”
Từ Toa gật đầu, cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Đúng là không thể so được với đồ ăn, có đôi khi có tiền cũng chưa chắc mua được đồ ăn, thế nhưng thứ như cảm xúc kích động này, đâu thể khống chế.”
Giang Phong cũng cảm thấy rất tò mò, giơ tay ra sờ một chút.
Ừm, đồ vật quý giá như vậy, nhìn thôi cũng cảm thấy rất kích động.
Chẳng qua nói tóm lại, cũng chỉ kích động một chút.
Sau đó, chính là không còn sau đó nữa.
Anh quay người nói: “Tôi tiếp tục đi tìm đồ.”
Đại khái sự kiên định của Giang Phong ảnh hưởng lên Từ Toa, Từ Toa lẳng lặng đặt thỏi vàng xuống: “Vẫn nên tìm đồ ăn.”
Hai người lại tìm thêm một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng của chiếc chuông lớn, Từ Toa nói: “Đến giờ rồi…”
Nói xong, lập tức ôm chặt lấy cháo bát bảo với sữa bò.
Mặc dù cô không thể nào xử lí bao bì của mấy món đồ này, nhưng mà, Giang Phong có thể.
Từ Toa vô cùng vui vẻ.
Giang Phong: “Tôi…”
Còn chưa nói xong, hai người đã lập tức hôn mê tại chỗ.
Giọt mưa sáng sớm không ngừng rơi, buổi sáng này, Từ Toa thức dậy cũng không lập tức ra ngoài mà chính là ôm hai thùng đồ, ngẩn người ngồi trên giường.
Nghĩ kĩ lại, tối hôm qua cứ giống như một giấc mơ vậy.
Thế nhưng tỉnh giấc, tất cả trí nhớ vẫn còn đấy.
Nói thật lòng, Từ Toa thật ra có chút lo lắng, nhưng mà lo lắng cũng không nhiều, càng nhiều hơn chính là… Sự vui vẻ.
Đúng vậy, quả thật có chút vui vẻ.
Bởi vì, dường như bản thân không còn cô độc nữa.
Mặc dù cô có bàn tay vàng lớn như thế, nhưng Từ Toa cũng không dám nói cho bất kỳ ai, cô không dám đánh cược vào nhân tính, một người đi trên con đường trống trải, nói gì thì nói cũng có chút thấp thỏm bất an, thế nhưng hiện tại, lập tức có bạn đồng hành.
Giang Phong cũng giống như cô vậy.
Mặc dù anh không thể mang đồ ra ngoài, thế nhưng anh có kỹ năng mà cô không có, anh có thể mang đồ vào trong.
Đây cũng là một kỹ năng rất tốt.
Từ Toa vậy mà không quá lo lắng Giang Phong ra ngoài bán đứng cô.
Bởi vì, bọn họ đều khác biệt.
Hai người bọn họ đều không giống với những người khác, không phải chỉ có bản thân cô không giống những người xung quanh. Bán đứng cô, cũng không có một chút lợi nào với anh. Dù sao đi chăng nữa thì anh cũng không ngu ngốc tới mức hại người hại mình.
Từ Toa suy nghĩ miên man, chẳng qua rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nghĩ nhiều như vậy để làm gì cơ chứ?
Làm người thì phải vui vẻ mỗi ngày, dù sao đi chăng nữa bạn cũng không thể biết được, ngày mai liệu có phải ngày tận thế hay không.
Từ Toa vốn dĩ không phải là một người thích để ý mấy chuyện vụn vặt như vậy, trải qua một tháng của tận thế, mặc dù thời gian ngắn ngủi, trật tự cũng không thể nói triệt để phá vỡ, thế nhưng đã chết không ít người. Đại khái là đã trải qua, Từ Toa quả thật nghĩ rất thoáng.
Cuộc sống mà, sống một ngày thì hưởng thụ một ngày, không đến mức phải tự tìm phiền phức cho bản thân mình.
Từ Toa nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở tủ đồ của mình ra, trong ngăn tủ của cô nhét đầy đồ, Từ Toa lại nhét thêm hai thùng đồ này vào.
Chỉ là, sắp xếp xong xuôi rồi Từ Toa mới nhớ ra, tôm mà bản thân tìm thấy, lại quên mang ra ngoài.
Chẳng qua rất nhanh, cô nhóc này đã quên sạch sành sanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận