Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 452. Đồ ăn vặt 2

Chương 452. Đồ ăn vặt 2
Chương 452: Đồ ăn vặt 2
Giang Phong: “Cháu thử làm đậu phộng chiên bột, lần đầu có hơi thất bại, có chút cháy, cho nên cháu không định cho Từ Toa, nếu như cậu không ngại...”
Từ Sơn kích động: “Cậu không ngại!”
Có đồ ăn, ngại cái con khỉ!
Chà chà chà, đây chính là đậu phộng đó!
Từ Sơn nghiêm túc: “Giang Phong này, sau này nếu cháu còn có sản phẩm thất bại như vậy nữa, nhất định phải nói cho cậu biết, cậu rất vui lòng cống hiến sức lực cho cháu.”
Giang Phong nở nụ cười mỉm, một người đàn ông như Từ Sơn nhìn thấy, cũng phải cảm khái một tiếng người này lớn lên thật đẹp, anh rũ mắt, sau đó ngẩng đầu, đáp: “Được”
Từ Sơn lập tức phấn chấn, ồ, Từ Toa nhà anh ta tìm đâu ra được một người đàn ông tốt như vậy chứ. Các cô gái trong thôn này thật đúng là mù mắt rồi, vậy mà lại coi thường Giang Phong, Giang Phong thực sự chính là một chàng trai tốt nhất ở Thôn Thượng Tiền Tiến bọn họ.
Giang Phong lấy bọc giấy từ trong ngăn kéo ra, nói: “Đều đựng ở đây cả, cho cậu đấy.”
Từ Sơn vui vẻ nhận lấy, còn lải nhải: “Thực ra, cháu cũng đừng trách cậu chưa trải sự đời, cháu nói đậu phộng chiên bột, đó là đậu phộng gì vậy?”
Giang Phong: “Cậu nếm thử đi.”
Từ Sơn mở túi giấy ra, cả người ngây ra đó: “Đây chính là... đậu phộng chiên bột?”
Giang Phong: “Cháu rang hơi quá, theo lý mà nói không có màu này đâu.”
Từ Sơn: “Cậu có nói nó có màu gì đâu, là thứ ở bên trên cơ, đây là bột sao?”
Giang Phong gật đầu.
Từ Sơn ấn trái tim mình. Anh ta bình tĩnh một chút, nếm thử một miếng, đôi mắt lập tức tản ra ánh sáng: “Ngọt.”
Giang Phong: “Cháu thêm đường vào, đương nhiên là ngọt rồi.”
Từ Sơn một lời khó nói hết nhìn Giang Phong, một thứ tốt vừa có đường vừa có bột, vừa có đậu phộng vừa có dầu như vậy, chỉ vì chiên hơi quá tay một chút, mà Giang Phong đã nói là sản phẩm thất bại rồi.
Từ Sơn: “Ngon lắm.” Anh ta vô cùng chắc chắn: “Thật sự rất ngon.”
Anh ta không biết chiên quá tay với không chiên quá tay cái gì, mà chỉ cảm thấy ngon!
“Vậy... cháu còn làm lại sao?”
Giang Phong gật đầu: “Đương nhiên, chiều nay cháu sẽ làm lại, đây là sáng làm.”
Anh là một bác sĩ, lại biến mình thành một đầu bếp. Nhưng Giang Phong rất vui vẻ.
Lúc này, Từ Sơn vô cùng nghiêm túc: “Sau này có thất bại tiếp, nhất định phải tìm cậu đấy.”
Giang Phong mỉm cười: “Vừa rồi không phải cháu đã đồng ý với cậu rồi sao? Cậu yên tâm đi.”
Từ Sơn ôm bịch đậu phộng chiên bột, lấm la lấm létchạy tới đầu đường, mọi người đều đã đi xem náo nhiệt, nhưng ngược lại Cổ Đại Mai vẫn cần mẫn chăm chỉ. Các bà thím trong thôn thà rằng chậm trễ nửa ngày công cũng phải xem náo nhiệt, nhưng Cổ Đại Mai lại kiên định không đi. Cô ta tiếc rẻ khoản tiền này.
“Đại Mai.” Từ Sơn đi tới, vui vẻ gọi: “Vợ ơi.”
Cổ Đại Mai: “Sao anh lại tới đây? Nếu lát nữa kiểm tra người, anh lại không có mặt mất. Anh làm cả sáng, cũng không thể vì chậm trễ một lúc mà bị trừ nửa ngày công được.”
Từ Sơn: “Yên tâm yên tâm, không đến mức đó đâu.”
Anh ta lười biếng cũng là lười biếng cũng rất có nghề, đảm bảo chẳng chậm gì hết. Anh ta nói: “Em qua đây.”
Cổ Đại Mai sáp tới bên người Từ Sơn, anh ta nhét cho cô ta một nắm đậu phộng chiên bột, đè thấp giọng nói: “Cho em ăn đó.”
Cổ Đại Mai kinh ngạc: “Cái này...”
Từ Sơn nhỏ giọng: “Giang Phong chiên đậu phộng cho Từ Toa, đây là làm hỏng... nhưng anh cảm thấy cũng không khó ăn chút nào hết, em thử đi, vừa thơm vừa ngọt...”
Cổ Đại Mai đau răng: “Cái gì? Còn bỏ đường nữa à?”
Cô ta cảm thấy mình đau như sắp rút gân vậy: “Người này cũng lãng phí quá rồi thì phải?”
Từ Sơn: “Ôi mẹ nó, vợ ơi, em cũng đừng nhiều lời đấy.”
Cổ Đại Mai: “Đương nhiên em biết rồi.”
Cô ta cho Từ Sơn một vẻ mặt khá đắc ý, nói: “Loại chuyện chiếm lời này, em sẽ không nói nhiều đâu.”
“Đại Mai, tình cảm vợ chồng các cô tốt thật đấy, chồng cô không có việc còn tới thăm cô.” Mọi người đều ghen tị.
Cổ Đại Mai đúng là tốt số. Rõ ràng cô ta lớn lên có gương mặt khắc khổ, nào có phúc khí như bọn họ.
Từ Sơn: “Được rồi, vợ, em ăn đi, anh đi trước đây.”
Cổ Đại Mai sẽ ăn sao?
Đương nhiên sẽ không.
Cô ta tóm lấy Từ Sơn, đè thấp giọng nói: “Có phải anh vẫn còn không?”
Từ Sơn cười ha ha.
Cổ Đại Mai: “Mang về nhà cất hết cho em, không cho phép anh lãng phí.”
Từ Sơn nhướng mày, cười khổ: “Không đến mức đó chứ? Vợ...”
Cổ Đại Mai nghiêm túc: “Anh nhanh lên đi.” Cô ta thấp giọng: “Đừng ép em ra tay!”
Từ Sơn nhìn Cổ Đại Mai chằm chằm, đột nhiên bật người lập tức chạy mất: “Ha ha, em không bắt được đâu.”
Cổ Đại Mai: “Mẹ kiếp!”
Hay lắm, lại là một ngày gà bay chó sủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận