Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 533. Thôn lập nhà xưởng 2

Chương 533. Thôn lập nhà xưởng 2
Chương 533: Thôn lập nhà xưởng 2
Từ Sơn hỏi: “Từ Toa, cháu thi Đại Học thật hả? Cháu từng này tuổi rồi, có được không?”
Đừng tưởng anh ta không biết cháu gái mình học là để trốn tránh lao động.
Không nói thì thôi, vừa nói đến là Từ Toa liền “xù lông”: “Có chuyện gì với mọi người vậy? Sao lại nghĩ cháu không thể chứ? Cháu không giỏi thì cũng có Giang Phong kèm mà. Với lại, cháu vốn rất thông minh, sao cháu lại rớt đại học được? Mọi người nói như vậy thì cháu càng phải đậu trường đại học tốt cho mọi người thấy!”
Từ Sơn: “Rồi rồi rồi, tất nhiên cậu tin cháu có thể đậu, nếu cháu không đậu thì còn ai đậu nữa! Không thể như vậy được, đúng không?”
Anh ta quả nhiên là chúa nịnh hót, thay đổi chủ đề ngay tức khắc.
Từ Toa hừ thật mạnh.
“Ê a ê a...”
“A a a...”
Thấy mọi người ăn rồi, còn hai đứa nhỏ lại chỉ có thể ôm bình sữa bú thì rất không vui, trẻ nhỏ cũng muốn được ngồi bàn ăn, bây giờ đang là thời điểm mà hai đứa nhỏ nhạy cảm với bàn ăn nhất. Hai đứa nhỏ liên tục kêu ê a, thân hình mập mạp ngọ nguậy như muốn xông đến bàn ăn.
Người mẹ tồi Từ Toa âm thầm lùi chiếc xe đẩy ra sau thêm một đoạn.
Hai đứa nhỏ bất ngờ vì người mẹ nhẫn tâm, cái tay nhỏ vẫy vùng rất ác liệt, Từ Toa: “Ăn thôi, ăn thôi.”
“Oe!!”
Con khóc rồi.
Âm thanh to lớn ngập tràn sự lên án sâu đậm.
Bà Từ đứng dậy định dỗ chắt, Từ Toa liền ngăn lại: “Không cần đâu, không thể lần nào cũng thỏa mãn mấy đứa nó được, nếu không bọn nó cứ tưởng chỉ cần khóc là sẽ giải quyết vấn đề.”
Làm ba, làm mẹ cũng mệt lắm chứ.
“Không sao, vừa ăn vừa nghe nhạc đệm.”
Cả đám người: ...
Du Lâm thầm nghĩ lòng dạ phụ nữ thật nhẫn tâm! Không được dây vào, không được dây vào!
Giang Phong thoải mái nói: “Bọn nó không phải mấy đứa nhỏ không nghe lời, anh xem thử có phải bọn nó khó chịu gì không.”
Từ Toa bĩu môi: “Chỉ có anh biết làm người tốt.”
Giang Phong bật cười đứng dậy, anh kiểm tra hai đứa nhỏ, không tè không ị, anh giơ tay vỗ mông hai đứa nhỏ, nói: “Hai con ngoan nhé, không đừng nghịch, nhà đang có khách, sao lại hư thế này?”
Làm sao mà hai đứa nhỏ hiểu Giang Phong đang nói gì? Thế mà tuy hai đứa nhỏ không hiểu, nhưng chúng vẫn phân biệt được yêu ghét trong giọng điệu của người lớn, chúng từ từ nín khóc, giọt nước mắt đọng lại trên mặt, hai hốc mắt vẫn còn ngân ngấn lệ, chúng tủi thân nhìn ba.
Giang Phong lấy khăn tay lau sạch cho con rồi kéo xe đẩy đến bên cạnh mình, nói: “Hai đứa không được khóc, lát nữa cho hai đứa ăn trứng hấp.”
Em bé nghe không hiểu. Nhưng gần đây được ăn món ngon này nên chúng khá nhạy và thật sự trở nên ngoan ngoãn hơn.
Từ Toa: “Các con nghe lời anh quá nhỉ?”
Giang Phong: “Anh trông bọn nó cả ngày, tất nhiên là sẽ nghe hiểu một chút rồi. Thôi, ăn nào.”
Mọi người cứ thế ngồi ăn, còn hai chú nhóc lại ở gần Giang Phong, nhìn những món ngon trên bàn rồi thèm nhỏ dãi khiến cái yếm của chúng ướt đẫm. Nhìn là biết đây là hai kẻ tham ăn.
Nữu Tể thì thầm: “Bọn nó thèm ăn lắm rồi.”
Từ Sơn gật đầu, nói: “Giống con lúc nhỏ đó.”
Nữu Tể không tin, hồi nhỏ cô bé tuyệt đối không phải như vậy, nhưng thấy mọi người gật đầu, cô bé như thể bị sét đánh ngang tai. Sao có thể như vậy được? Cô bé là một tiểu tiên nữ xinh đẹp cơ mà! Cô bé lớn rồi, cũng biết yêu cái đẹp rồi, tuy đồ ăn ngon, nhưng đẹp cũng rất quan trọng.
Mọi người nhìn dáng vẻ của cô bé, không nhịn được mà bật cười, Nữu Tể khẳng định: “Chắc chắn là mọi người lừa con.”
Từ Toa nhẹ nhàng nói: “Làm gì có, em có nhớ bức ảnh hồi nhỏ của em không?”
Nữu Tể...cứng đờ người.
Đó là đám cưới của chị họ, một mình cô bé cầm gặm chiếc màn thầu to, anh họ Từ Lập chụp được, trở thành một vết nhơ không thể nào xóa nhòa của cô bé.
Cô gái nhỏ: “...”
Cô bé rầu rĩ: “Hình tượng sáng chói của em.”
Cổ Đại Mai: “Hình tượng sáng chói cái gì, mau ăn xong đi còn đi trông em.”
Nữu Tể làm mặt xấu với mẹ mình rồi trêu cháu: “Dì đây, Mộc Mộc, Thủy Thủy, dì là dì đây.”
Hai đứa nhỏ ăn không được còn phải xã giao với dì, gấp đến nỗi phun nước bọt, Nữu Tể: “...Chúng phun đầy nước dãi lên mặt con rồi.”
Cổ Đại Mai: “Nước bọt của trẻ con không bẩn.”
Nữu Tể: “...”
Cô bé nghiêm túc: “Mẹ không giữ vệ sinh gì cả.”
Cổ Đại Mai đang định trợn mắt thì chợt phát giác ánh mắt của mẹ chồng đang tia tới, lập tức ho một tiếng rồi nói: “Cứ trông đi.”
Cô ta cúi đầu lùa cơm, ực, bác sĩ Giang cao tay lắm.
“Từ Toa, xảy ra chuyện rồi!” Đang nói chuyện thì thấy Từ Lập chạy đến như một cơn gió!
Từ Toa: “?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận