Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 498. Tiền riêng 2

Chương 498. Tiền riêng 2
Chương 498: Tiền riêng 2
“Cũng không tệ lắm, mẹ đoán chúng mày cũng chỉ có khoảng một trăm vậy thôi.” Bà Từ tuy là cũng không hoàn toàn nắm giữ tiền riêng của con trai, giữ hết tiền vào tay. Nhưng mà đối với chuyện này bà ấy cũng nắm được phần nhiều, không phải là hoàn toàn buông tay.
Trong lòng vẫn nắm chắc.
Từ Sơn cười hắc hắc, mang theo vài phần đắc ý, có điều rất nhanh anh ta lại lấm lét đến cạnh bà Từ, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ tích cóp được nhiều nhỉ?”
Đừng thấy nhà anh ta bây giờ ăn ngon mặc đẹp, cho dù về phương diện nào cũng là độc nhất trong thôn, nhưng trong lòng Từ Sơn rõ ràng nhất, mấy thứ đồ trong nhà mình, đều là Từ Toa nói là đổi lấy thóc gạo giao tiền sinh hoạt phí, nhưng mà mấy đồ này của cô còn hơn là giao sinh hoạt phí.
Từ Toa đặt mua mấy thứ trong nhà, mẹ anh ta lại tiết kiệm được tiền, mấy năm nay, trong nhà cũng không có chuyện gì, mẹ anh cơ bản là không có chỗ nào phải tiêu tiền, thế chẳng phải là tiền đều tiết kiệm được sao?
Bà Từ trừng nhìn anh ta, mắng xơi xởi: “Mày còn dám nhòm ngó đến tiền của mẹ mày à? Thằng bất hiếu này!”
Từ Sơn sợ rụt cổ, không dám nói tiếp, thật ra ở bên ngoài anh ta không phải sợ sệt như vậy, nhưng đối diện với mẹ anh ta, cho anh ta mười lá gan cũng không dám cãi.
Nhưng mà như vậy miệng vẫn còn lẩm nhẩm: “Mẹ chắc chắn phải có ít nhất 400.”
Bà Từ không chút do dự lập tức động tay động chân, vỗ bôm bốp vào lưng anh ta, mắng: “Ai cần mày quan tâm, ai cần mày quan tâm hả, mày còn thắc mắc chuyện của bà đây, mày được lắm!”
Từ Sơn: “Mẹ! Con chính là con ruột của mẹ đấy, mẹ nhẹ tay chút.”
Bà Từ hừ lạnh: “Tao thấy mày chính là thích ăn đòn mà.”
Bà Từ đánh xong Từ Sơn, lại nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Có phải sắp tới nơi rồi không?”
Từ Toa đáp: “Cháu cũng không biết.”
Bây giờ không giống như là đời trước, còn có những kiến trúc biểu tượng để biết đi đến đâu, ngoài cửa sổ đều là thảm cỏ mênh mông hoặc là núi rừng, làm sao nhìn ra là đâu với đâu. Ngược lại Giang Phong nói: “Chúng ta sắp đến rồi, còn tầm khoảng nửa ngày nữa.”
Bà Từ: “Cuối cùng cũng về đến nhà.”
Càng là gần về đến nhà, lúc này trái tim cũng càng lúc càng hồi hộp.
Nhưng mà càng như vậy, ngược lại càng sốt ruột, Giang Phong nhận ra bà Từ sốt ruột, thẳng thắn kiếm chuyện để nói: “Bà ngoại, lần này đi bộ đội, cháu và chú Từ đã thương lượng với nhau, nếu cháu và Từ Toa kết hôn tóm lại là không thể ở lại trạm y tế, như vậy rất bất tiện, người trong đại đội có đồng ý thì bản thân cháu cũng thấy không ổn. Có điều hai anh em Tiểu Lâm Châu vẫn còn nhỏ, nếu cháu đồng ý cho hai đứa bé thuê trọ thì không thể đuổi đi được. Cho nên chúng cháu thương lượng, dựng một căn nhà nhỏ ở bên cạnh nhà họ Từ.”
Bà Từ gật đầu, việc này Từ Hồng Vĩ đã nói qua với bà ấy, trong lòng cũng tán thành họ làm như vậy.
“Cái này thì được, bên cạnh nhà họ Từ đều không có ai ở, vừa hay có thể ở lại.” Bà ấy hỏi: “Vậy cháu tính toán xây bao nhiêu?”
Giang Phong: “Trước tiên xây một gian, đợi khoảng hai ba năm lại xây thêm.”
Anh giải thích nói: “Tiền trong tay cháu hiện tại hẳn là đủ xây ba gian nhà, nhưng cháu không định lập tức xây luôn, như thế thì quá rêu rao. Hơn nữa đợi hai ba năm sau, chúng ta lại xây thêm là được. Bà thấy thế nào?”
Bà Từ nhìn Giang Phong, thật là nhìn thế nào cũng thấy hài lòng, cháu rể đúng là không có gì để mà chê, bèn gật đầu tán thành nói: “Cháu suy nghĩ như vậy là rất đúng, bình thường chỉ có một mình cháu, ăn mặc tiêu xài cũng không nhiều, mọi người tự nhiên sẽ nghĩ cháu dành hết tiền vào đây. Nhưng mà bây giờ đột nhiên cháu lại lấy ra rất nhiều tiền để xây nhà, khó tránh khỏi khiến người nghĩ nhiều. Không quan tâm là bọn họ cho là cháu đầu cơ trục lợi vẫn là cảm thấy cháu bám váy đàn bà, đều sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cháu.”
Giang Phong mỉm cười: “Cháu thì lại không thèm để ý có bám váy hay không, nhưng là đầu cơ trục lợi ăn hối lộ, tóm lại vẫn không nên dính vào.”
Bà Từ gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Có lẽ còn không thiếu phải làm phiền cậu.” Giang Phong mỉm cười gọi Từ Sơn, Từ Sơn vội vàng đáp: “Có việc gì thì cháu cứ nói, có cái gì mà phiền toái.”
Giang Phong: “Cháu có hai việc muốn nhờ cậu, chuyện thứ nhất là hễ trong thôn có người hỏi đến nhà của cháu, cháu mong cậu có thể dẫn dắt điều hướng bọn họ một chút, để cho bọn họ cảm thấy cháu bám váy đàn bà.”
Từ Sơn: “Cái gì kia?”
Lại còn có chuyện như vậy hả?
Sao còn có người tự ôm phân vào lòng thế nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận