Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 814. Kết cục 9

Chương 814. Kết cục 9
Chương 814: Kết cục 9
Ngược lại hai người vô cùng có tinh thần, chơi một ngày đến tận xế chiều, vòng quay ngựa gỗ cũng bật sáng đèn, ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ cùng với tiếng chuông vui vẻ lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Từ Toa đã xếp hàng đầu từ sớm, thấy vô cùng đắc ý.
Cô cười khiến đôi mắt cong cong: “Có phải em rất biết tính toán trước không?”
Giang Phong: “Em lợi hại nhất.”
Từ Toa nhỏ giọng, sáp lại gần bên tai anh, nói: “Thực ra em có thể khóa cửa khu vui chơi để tự mình chơi, nhưng mà ôi, em lại thích loại náo nhiệt này, và cảm giác mình được xếp hàng đầu tiên…”
Giang Phong không nhịn được mà bật cười, hai người cùng nhau ngồi trên ngựa gỗ, xe ngựa xoay tròn, phát ra tiếng hát vui vẻ…
Từ Toa ngồi trên ngựa gỗ, nhìn thấy con trai đang xếp ở giữa hàng, mới vẫy tay với các em: “Mộc Mộc, Thủy Thủy.”
Hai thiếu niên: “…”
Quả nhiên mẹ các em rất được.
Hai thiếu niên bất đắc dĩ cười, còn mấy đứa trẻ phía sau bọn họ thì lại kinh ngạc: “Đó là mẹ cậu sao?”
Mộc Mộc quay đầu, nhìn về phía Hướng Tiểu Vĩ đang nói, cậu bé hơi chần chừ một lát, rồi đáp: “Hướng Tiểu Vĩ?”
Hướng Tiểu Vĩ: “!”
Cậu bé ngạc nhiên: “Cậu biết tớ sao?”
Mộc Mộc: “Sau năm trước, tớ đã từng gặp cậu ở nhà dì Hướng Tinh.”
Hướng Tiểu Vĩ: “…” Quên mất.
Cậu bé: “Sáu năm trước mà cậu còn nhớ sao?”
Mộc Mộc: “Tại sao không nhớ được? Tám năm trước tớ còn nhớ được thì thôi.”
Thủy Thủy gật đầu: “Cậu là cháu trai của dì Hướng Tinh.”
Hai người đều nhớ hết.
Hướng Tiểu Vĩ: “…”
Có loại cảm giác mình đã bị cười nhạo, cậu bé nói: “Vậy các cậu là…”
Bất chợt, cậu bé nhớ đến tại sao chị gái đó lại quen mắt. Cậu bé đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của cô mình với Từ Toa, lập tức khó tin nõi: “Mẹ kiếp, chị ấy là…”
Mộc Mộc và Thủy Thủy cùng nhau che miệng cậu bé lại: “Suỵt…”
Mà lúc này, Từ Toa và Giang Phong thì lại xuống từ một hướng khác, đi về phía đu tiên, Từ Toa quay đầu liếc mắt nhìn, thấy một đám thiếu niên đang nói chuyện rất náo nhiệt, cười ha ha, bảo: “Con trai em thật giỏi! Nhanh như vậy đã kết bạn được rồi.”
Giang Phong: “Mặc kệ tụi nó, hai đứa nhỏ này ranh như khỉ, đi thôi, chúng ta đi đu tiên.”
Lúc này đu tiên đã bắt đầu, Giang Phong và Từ Toa, cùng rất nhiều nam nữ trẻ xếp hàng lần lượt ngồi lên vòng đu tiên, cùng với cửa đóng chặt lại, đu tiên chậm rãi di chuyển.
Từ Toa và Giang Phong ngồi đối diện với nhau, cô nhìn gương mặt anh, nói: “Chúng ta thế này có tính là biến giấc mơ thành hiện thực không?”
Giang Phong bật cười, anh đan mười ngón tay vào tay cô, dịu dàng đáp: “Bắt đầu từ một khắc anh và em kết hôn, giấc mơ của anh đã thành hiện thực rồi.”
May mắn nhất cả đời của anh chính là gặp được Từ Toa, và may mắn lớn nhất chính là cưới được Từ Toa. Như vậy cũng đã dùng hết toàn bộ vận may trong cuộc đời của anh.
“Anh yêu em.”
Gương mặt của Từ Toa tràn đầy ý cười, nghiêm túc đáp:” Em cũng vậy.”
Nói xong, cô phì một tiếng bật cười, cũng không hề do dự một chút nào mà đổi vị trí đến ngồi bên cạnh Giang Phong, sóng vai với anh, đầu dựa lên vai anh, cô nói: “Cuộc sống như vậy, thật sự rất tốt.”
Giang Phong gật đầu, đáp: “Chỉ cần em thích, chúng ta có thể tới đây thường xuyên, chỉ cần em thích, anh cũng có thể cùng em làm tất cả mọi chuyện. Chỉ cần em muốn, anh có thể lên núi đao xuống biển lửa cùng em. Tất cả mọi chuyện đều có thể.”
Đôi mắt của Từ Toa sáng ngời, cố tình nghẹt mũi, mở miệng mới với dáng vẻ uốn éo: “Anh Giang, em thích anh.”
Đôi mày của Giang Phong nhướn lên thật cao, mang theo nụ cười, bảo: “Vậy em muốn làm gì? Đã thích anh như vậy rồi, em muốn làm gì nào?”
Anh vỗ nhẹ cô một cái, bảo: “Anh biết em muốn làm gì rồi, đợi về nhà, anh sẽ thỏa mãn em.”
Từ Toa còn không biết ý của anh sao?
Đôi mắt của cô tròn xoe đầy xinh đẹp: “Không biết anh nói gì nữa.”
Giang Phong sát lại gần cô, trong giọng nói mang theo sự mờ ám ấm áp, anh nói: “Toa Toa, em biết…”
Từ Toa: “Không biết mà!”
Giang Phong ôm chặt cô, nỉ non: “Em biết.”
Khóe miệng của Từ Toa cong lên, thuận theo cửa kính nhìn xuống bên dưới, bên dưới lấp lánh ánh đèn, ngọn đèn ở phía xa lại càng như những đốm lửa nhỏ tí, thời gian trôi qua thật nhanh! Nghĩ đến lúc cô vừa mới tới đó vẫn là năm bảy mươi, lúc này thời gian đã qua nhanh hai mươi năm, là năm chín mươi rồi.
Cô và Giang Phong cũng đã biết nhau hai mươi năm. Hai mươi năm này, bọn họ ngọt ngào giống như vừa mới quen biết.
Từ Toa nhẹ giọng: “Chúng ta đã đi qua hai mươi năm…”
Giang Phong nghiêm túc: “Lúc này mới là hai mươi năm đầu, chúng ta sẽ còn cùng nhau đi thêm năm thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, rất nhiều hai mươi năm nữa, chúng ta đều sẽ ở bên nhau, kiếp sau cũng sẽ bên nhau…”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười: “Nếu như có thứ năm, em sẽ biến thành lão yêu quái mất…”
Giang Phong: “Nói vớ vẩn, cho dù em già rồi cũng vẫn là một cụ bà xinh đẹp, còn anh sẽ là một cụ ông tuấn tú, cũng không phải lão yêu quái gì.”
Từ Toa nhìn Giang Phong, dưới ánh đèn mở ảo, đôi mắt của anh vô cùng sáng ngời. Xuyên qua đôi mắt, cô nhìn thấy bóng dáng cô tràn ngập trong đôi mắt của anh. Từ Toa cười nhẹ, cô hơi nghiêng người về trước hôn lên môi anh: “Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua rất nhiều hai mươi năm nữa…”
Giang Phong duỗi tay: “Ngoéo tay.”
Môi của hai người chạm vào nhau, ngón tay cũng đan vào nhau.
Thấp thoáng, hai người đồng thanh nói: “Một trăm năm, không được thay đổi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận