Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 613. Gia đình hạnh phúc

Chương 613. Gia đình hạnh phúc
Chương 613: Gia đình hạnh phúc
Nhắc đến chuyện này, Từ Toa nhún vai: “Em tìm hết mấy đêm rồi mà không tìm được vải bò. Quần bò cũng rất nhiều đấy, nhưng loại vải này không thường thấy, cho nên trước đó em thấy quần bò cũng sẽ không lấy ra. Nhưng mà… bây giờ lưu hành loại quần ống loe, nhưng quần ống loe vải bỏ mà em có thể tìm được không nhiều.”
Nói tóm lại, quần ống loe không tính là đặc biệt lưu hành.
Giang Phong đáp: “Tuy không phải quần ống loe, nhưng vẫn là quần bò. Nếu bây giờ mọi người đều không có vải bò, mà chúng ta lại có quần bò, cho dù có phải quần ống loe hay không, cũng vẫn đi trước người ta một bước.”
Anh nắm tay Từ Toa, nói: “Chúng ta không cần cứ cố chấp nhất định phải là quần bò ống loe, bây giờ thị trường trống, chúng ta ăn trước một miếng cua rồi lại nói cái khác sau. Chuyện vải bò, chúng ta tiếp tục tìm.”
Từ Toa gật đầu.
Đạo lý là đạo lý như vậy, Từ Toa cũng nhìn thoáng ra, Giang Phong an ủi cô như vậy, cô lại càng nhìn thoáng hơn.
Cô hưng phấn kéo Giang Phong, nói: “Còn chuyện này nữa, em muốn làm lớn.”
Giang Phong nhướn mày: “Em muốn làm gì?”
Từ Toa nhướn mày, mỉm cười: “Em muốn thu mua lông cừu số lượng lớn.”
Giang Phong sững sờ, sau đó lập tức nghĩ tới: “Khăn quàng cổ.”
Từ Toa búng tay một cái, đáp: “Đúng, bản kế hoạch của Trần Thịnh viết thật sự không tệ, em cảm thấy rất khả thi.”
Giang Phong: “Nếu Bến Thượng Hải không phát sóng trên diện rộng, có lẽ, sẽ không dẫn tới phong trào rầm rộ như vậy đi?”
Từ Toa đáp một cách đúng lý hợp tình: “Chẳng lẽ mùa đông không dùng khăn quàng cổ sao?”
Giang Phong mỉm cười: “Nếu đã quyết định làm, vậy cho dù là khi nào anh cũng đều ủng hộ em hết.”
Từ Toa lập tức vui vẻ rạng rỡ.
Hai người lề mề rất lâu mới đi ra, ai có thể ngờ được, vợ chồng người ta cách thật lâu gặp lại đều là tương thân tương ái, nhưng ngược lại vợ chồng bọn họ lại bàn về công ty, khi đi ra từ phòng ngủ, Giang Phong còn nói với Từ Toa: “Vậy qua một khoảng thời gian, anh sẽ chạy tới Nội Mông một chuyến.”
Bà Từ ngạc nhiên nhìn về phía hai người, hỏi: “Sao cháu lại đi tiếp thế?”
Giang Phong: “Cháu phải đi nhập hàng.”
Liên quan đến những chuyện này, bà Từ không hiểu, nhưng bà cụ thật sự nhìn ra được, cháu gái ngoại vẫn là một người phụ nữ thành công.
Bà cụ bảo: “Mau ăn cơm đi.”
Một đường này nghỉ ngơi không tốt, ăn uống cũng không tốt như thế, khó được về nhà, Giang Phong thật sự cảm thấy mình cần phải bồi bổ một chút, nhưng trên bàn cơm anh cũng nói: “Lần này anh có gặp chú Trần.”
Đây là chiến hữu của Từ Tú, là một trong những người “trao đổi” đồ với đám người bọn họ vào năm đó, bởi vì cái tên có hơi thanh tú, nên bọn họ còn tưởng là một đồng chí nữ, sau này thư từ qua lại nhiều mới biết không phải.
“Lần này anh qua đó, thấy cách cũng không xa cho lắm, nên dứt khoát vòng tới chào hỏi chú ấy, nhà bọn họ sống cũng được.”
Từ Toa: “Kinh tế ở phía bắc thế nào?”
Giang Phong: “Rất tốt, bên đó là căn cứ công nghiệp, một chuyến đi này anh còn thấy được không ít linh kiện trước đây, nghe nói bên đó còn có nhà xưởng sản xuất linh kiện quy mô thuộc loại số một số hai cả nước. Xí nghiệp nhà nước nhiều, hiển nhiên cuộc sống cũng không kém.”
Nhắc tới xí nghiệp nhà nước, ngược lại Từ Toa cảm thán.
Quả thực, lúc này phương bắc không kém, cố vốn đã từng xem qua phim ảnh, biết được phương bắc là căn cứ công nghiệp cũ, thực ra những năm bảy mươi, tám mươi đều không tệ, thật sự bắt đầu thu hút nhân tài nước ngoài. Tình hình dần dần không ổn cũng là từ cuối năm chín mươi, sàng lọc nhân viên bắt đầu tăng vọt, sàng lọc nhân viên đã bắt đầu, con người không theo kịp dòng chảy của thời đại, ngược lại còn dùng cách làm việc cũ, dần dà lại càng không được.
Nhưng bây giờ, bên kia thật sự không kém.
Tuy rằng Từ Toa rời quê được hai, ba năm, vừa đi học vừa đi mở xưởng, ngược lại không “trao đổi” đồ với người khác quá nhiều, nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc, khó tránh khỏi cũng muốn nói chút về tình hình gần đây của đôi bên.
“Ồ đúng rồi, em nhớ liên trưởng liên đội cũ của mẹ em chính là người Nội Mông.”
Người này cũng khá chăm chỉ đổi đồ với cô.
Giang Phong gật đầu: “Đúng.”
Anh biết ý của Từ Toa, cười bảo: “Đợi anh liên lạc với ông ấy.”
Bà Từ thật sự khâm phục: “Các cháu thật sự nói miết vậy.”
Mộc Mộc và Thủy Thủy nói như vẹt: “Nói miết.”
Từ Toa cười khanh khách, cô đáp: “Cháu không kiềm chế được!”
Cô nghĩ ngợi rồi bảo: “Vậy, hôm nay cả nhà chúng ta cùng nhau đi xem phim, có được không?”
“Được!”
“Phải ăn bỏng ngô!”
“Bịch!”
Hai đứa trẻ tíu tít đứng dậy, ngay cả Thủy Thủy không tính là nói chuyện nhiều, cũng nhiệt tình hẳn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận