Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 64. Chỗ làm

Chương 64. Chỗ làm
Chương 64: Chỗ làm
Cổ Đại Mai: “Thuốc ở đây như thần dược vậy!”
Từ Toa: mọi người vui là được rồi!
Nếu như đã quyết định đi làm, Từ Toa sẽ không chậm trễ, cô hỏi bà Từ ban quản lý đại đội nằm ở đâu, cả nhà khóa cửa cẩn thận cùng đi ra.
Từ Toa cũng không sợ, dù sao cô vừa về quê, mới đi làm một ngày đã bị thương, bây giờ có quên ban quản lý đại đội cũng là chuyện bình thường.
Ban quản lý đại đội trong thôn nằm bên cạnh sân phơi lúa, mà xung quanh còn có một kho lúa, chính là cái kho lương thực thiếu chút nữa bị Từ Sơn đào góc tường. Từ nhà họ Từ đến đây không gần lắm, nhưng thôn này rất rộng, nếu nói xa thì cũng không xa lắm.
Từ Toa đi đến ngã ba thì tạm biệt người nhà họ Từ, tự mình đi vào ban quản lý đại đội.
Sáng sớm ban quản lý đại đội đã có người, mở cửa ra, Từ Toa ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo như một con gà trống nhỏ. Đây là cô, ngày đầu tiên đi làm!
Một chàng trai đang quét dọn ngẩng đầu lên: “Cô tìm... Đồng chí Từ à...”
Dù sao cũng không quen nên cũng không biết nói gì cả.
Từ Toa: “Chào buổi sáng.”
Cô lịch sự chào hỏi, sau đó hỏi: “Vị trí của tôi ở đâu?”
Chàng trai vội vàng nói: “Bên này.”
Anh ta dẫn Từ Toa vào văn phòng, văn phòng có năm cái bàn, hai cái ngay cửa sổ, ba cái dựa vào bức tường phía bên kia. Hai cái bàn để đối diện nhau, một cái thì để rời. Chỗ cửa sổ đã có người ngồi, một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi.
Ông ta nghe thấy tiếng động nhìn qua, cũng rất ngạc nhiên, nói: “Đồng chí Từ, sao cháu lại tới đây?”
Dừng một chút, ông ta cảm thấy mình hỏi như vậy có hơi kì, bổ sung: “Cháu khỏe hẳn rồi sao?”
Từ Toa nghiêm túc: “Tương đối thôi chứ cũng chưa khỏe hẳn, nhưng cũng không thể vì thế mà không làm việc. Nếu như cấp trên đã sắp xếp để cháu làm chủ nhiệm hội phụ nữ thì cháu cũng phải có trách nhiệm với chức vụ của mình. Làm tốt công việc của mình.”
Từ Toa hiên ngang lẫm liệt, có điều dáng người thon gầy và gương mặt trái xoan trắng nõn của cô làm cho lời cô nói không có sức thuyết phục lắm.
Nhưng mà mặc kệ không có sức thuyết phục đến cỡ nào, cũng không có ai nói gì đó khó nghe.
Người đàn ông trung niên cười: “Cũng đúng, cháu ngồi đi.”
Ông ta chỉ vào vị trí đối diện mình, Từ Toa gãi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Cháu, cháu xưng hô với chú thế nào ạ...?”
Cô vội vàng nói: “Cháu mới đến nên chưa quen lắm, kết quả lại đụng trúng...”
Người đàn ông trung niên giải thích: “Chú là đội trưởng đội dân quân, Phương Vệ Quốc. Cháu gọi chú là đồng chí Phương được rồi.”
Ông ta lại chủ động giới thiệu với Từ Toa chàng trai vừa nãy: “Đây là cán sự Từ trong thôn, cháu nhớ không? Thằng bé là cháu trai của anh ông ngoại cháu. Cũng xem như anh họ của cháu đấy.”
Từ Toa bị rối bởi mấy cái quan hệ họ hàng này nhất, nhưng giữ khuôn mặt nhỏ nhắn gật đầu, ra vẻ bản thân đã ghi tạc trong lòng.
Chàng trai nói: “Anh tên Từ Lập.”
Từ Toa gật đầu: “Chào anh Từ.”
Trong thời gian ngắn, Từ Toa đã nắm rõ, ủy ban của thôn này có tổng cộng bảy người.
Trong đó bao gồm đại đội trưởng Trần, kế toán Vương, đội trưởng đội dân binh Phương Vệ Quốc, chủ nhiệm hội phụ nữ Từ Toa, hai cán sự là Tiểu Từ và Tiểu Trần. Ngoài ra, còn có một nữ đồng chí phụ trách ghi công điểm tên là Hoàng Diệu Thường.
Đại đội trưởng và kế toán Vương có văn phòng riêng, ba người còn lại thì dùng chung một văn phòng.
Ngoài ra, trong ban quản lý đại đội còn có một phòng tài liệu và một nhà kho nhỏ.
Đại đội trưởng cũng không ngờ Từ Toa đi làm lại nhanh như vậy, trên mặt vui vẻ, chân thành nói: “Sao cháu không nghỉ ngơi thêm vài ngày? Cháu bị như vậy cũng được tính là tai nạn lao động đấy. Trong đội không phụ cấp thêm cho cháu còn chưa tính, mấy ngày nghỉ của cháu cũng muốn cắt bớt, quá đáng thật.”
Đại đội trưởng chân thành như vậy, tất nhiên Từ Toa cũng chân thành lại.
Cô chưa từng diễn kịch như mấy “người lớn” này, nhưng chưa từng diễn chẳng lẽ cũng chưa từng thấy người khác diễn à?
Từ Toa cười ngọt ngào, nói: “Tuyệt đối không thể trì hoãn công việc, cháu nghỉ thêm một ngày, công việc lại phải chồng chất thêm một ngày. Nếu như phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời thì tất nhiên, công việc của phụ nữ là quan trọng nhất. Sao cháu có thể vì chút chuyện nhỏ của bản thân mà làm ảnh hưởng đến việc lớn đến chứ.”
Đại đội trưởng: “…”
Công việc của phụ nữ, có cái rắm ấy.
Nhưng ông ta vẫn mang theo dáng vẻ lão nông dân chất phác độc quyền của mình, mỉm cười: “Vậy à, đồng chí Tiểu Từ thật sự là một đồng chí giỏi, nhiệt tình với công việc đấy... Ban quản lý đại đội của chúng ta chỉ còn thiếu đồng chí giỏi như Tiểu Từ thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận