Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 264. Gặp nạn 2

Chương 264. Gặp nạn 2
Chương 264: Gặp nạn 2
Dù sao lúc trước Từ Toa luôn khẳng định, làm giáo viên thể dục của cấp hai là tốt nhất.
Chẳng qua làm giáo viên thể dục của cấp ba là nằm mơ vậy chẳng phải cấp hai cũng vậy sao.
Với trình độ này của cô thì người ta sẽ không chọn cô đâu.
Nghĩ một chút lại khóc hu hu!
“Sao vậy?”
Giang Phong thấy mặt cô cứ biến hóa liên tục, nói: “Vẻ mặt vừa rồi của cô cứ như đang diễn tuồng vậy ấy.”
Từ Toa phản bác: “Đâu có đâu...”
Cô không muốn thảo luận về chủ đề có thích công việc này hay không nữa, một người trưởng thành không cần phải thảo luận chủ đề này. Bởi vì trong thôn, cô là người bị ghen tị nhiều nhất, nếu như cái này cũng đi soi mói thì đúng là không biết tốt xấu.
Từ Toa: “Bình thường anh lên trên núi trong vòng một ngày sao?”
Giang Phong lắc đầu: “Khoảng nửa ngày thôi, mỗi lần tôi đều lên kế hoạch trong vòng một ngày, nhưng cứ luôn gặp sự cố. Cô cũng biết mà, nếu mùi máu tanh mà nặng quá sẽ rất phiền phức, cho nên nếu tôi gặp chuyện phiền phức sẽ mau chóng xử lý xung quanh rồi đi xuống núi luôn.”
Anh khẳng định mình sẽ gặp dã thú như vậy, Từ Toa cũng cảm thấy rất khó tin.
Thật ra cũng giống như Cổ Đại Mai đối với 400 tệ vậy, cô ta biết da hổ có giá bốn trăm tệ, nhưng biết thì biết vậy thôi, vẫn khác xa với việc được thấy tận mắt. Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm thấy chấn động.
Từ Toa cũng vậy, cô biết Giang Phong có thể thu hút động vật, nhưng biết thì biết, vẫn chưa được thấy tận mắt nên cũng không có cảm xúc gì đặc biệt lắm.
Trong lúc đó, Từ Toa đột nhiên dừng lại, hỏi: “Mỗi lần lên núi anh đều gặp con mồi, vậy con mồi đâu?”
Giang Phong: “Mười lần thì sẽ có khoảng một hai lần tìm lý do để đem xuống núi, mấy lần khác tôi sẽ lén đem đến chợ đen trong thị trấn để bán.”
Giang Phong điềm nhiên giống như đang nói chuyện tối hôm qua mới ăn chè ngô vậy.
Nhưng bây giờ chợ đen không dễ trao đổi đâu, đó là một nơi bí ẩn!
Từ Toa: “Anh tin tưởng tôi thật!”
Giang Phong bật cười: “Cô biết nhiều chuyện của tôi như vậy, biết thêm chút nữa cũng có sao đâu?”
Từ Toa: “Cũng đúng đấy!”
Cô tò mò hỏi: “Vậy anh thường xuyên bắt gặp các loại lợn rừng, không phải sẽ bán được rất nhiều tiền sao? Sao anh lại nghèo như vậy?”
Ngay cả hai trăm năm mươi tệ anh cũng không có nữa!
Bán hai ba con lợn rừng có lẽ sẽ tích góp được rất nhiều tiền đúng không?
Giang Phong có hơi xấu hổ, nhưng cũng không chần chừ, anh nói: “Tôi tiêu tiền hoang phí... Ăn cũng ngon hơn người khác.”
Cho dù không có hack như Từ Toa, trước kia anh cũng ăn rất nhiều lương thực tinh.
Dù sao thì anh cũng chỉ ở một mình thôi, không cần phải lo cho ai cả, thể chất anh đặc thù, cũng không biết khi nào mình sẽ chết, vậy thì cứ hưởng thụ thôi! Điều này cũng khiến cho tuy anh kiếm được nhiều, nhưng trong tay lại không có bao nhiêu tiền.
Từ Toa đánh giá Giang Phong: “Không ngờ anh lại biết hưởng thụ vậy đấy.”
Nghe vậy Giang Phong gật đầu: “Đương nhiên rồi... một ngày thế nào cũng sẽ trôi qua, tôi nhất định phải trôi qua thật tôi.”
Hai người nói qua nói lại cũng đã tới sườn núi.
Từ Toa nhìn trái nhìn phải: “Sao không thấy con gì hết vậy?”
Giang Phong hiểu Từ Toa chưa từng lên núi, cũng không cười cô, anh giải thích kỹ cho cô hiểu: “Chỗ này không có nhiều động vật lắm, ngày bình thường đều có người lén lên núi để đi săn, cũng có người đến hái rau, trái cây, nấm, chỗ này quá bình thường. Cho nên bây giờ động vật đều lên trên núi cao. Nếu may mắn thì có thể gặp thỏ ở đây, còn muốn gặp nhiều con hơn thì phải lên cao một chút nữa.”
Từ Toa đã hiểu.
Giang Phong: “Thật ra núi của chúng ta cũng không cao lắm, quan trọng không phải là núi cao mà là núi cứ liên tục, bình thường lên cao chưa chắc đã nguy hiểm lắm, đi sâu vào trong mới nguy hiểm.”
Từ Toa gật đầu, tuy cô sẽ không tự lên núi, nhưng người khác chia sẻ kinh nghiệm cho cô, cô vẫn biết phải trái.
“Tôi có mang theo nỏ, anh có muốn xem không?”
Giang Phong lập tức cảm thấy hứng thú, nói: “Tôi muốn xem qua!”
Hai người ngồi xuống tại chỗ, Giang Phong nhìn Từ Toa xoay ba lô lại, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt, Từ Toa lấy một cục thạch hoa quả ra ăn hết, sau đó lại đưa cho Giang Phong một cái, nói: “Cho anh này! Cái này tôi không dám để cho Nữu Tể nhìn thấy đâu! Nó nhỏ quá, tôi sợ nó nghẹn. Mỗi lần ăn đều phải lén lút.”
Giang Phong tò mò mở bao bì ra, nhìn thấy “thạch hoa quả” long lanh nằm chính giữa, vớt một miếng lê trắng to, anh ăn hết miếng thạch, ngon miệng lại không ngán.
“Ngon thật!”
Từ Toa gật đầu: “Đúng rồi? Tôi cũng thích thạch hoa quả này nhất.”
Anh cúi đầu nhìn bao bì nhỏ, AG ăn no rồi.
Anh nói: “Cái tên lạ thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận