Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 326. Mỹ vị

Chương 326. Mỹ vị
Chương 326: Mỹ vị
Nhưng tay nghề của Giang Phong thế nào còn chưa biết, chứ mùi hương thực sự không tệ, bày trí cũng ưa nhìn.
Rõ ràng là nhiều đĩa như thế, nhưng anh vẫn có thể gợi ra vài phần mỹ cảm.
Bà Từ kho khan một tiếng, nói ra lời dạo đầu: “Cảm ơn các anh em thông gia đã tới đây giúp đỡ, mọi người trèo đèo lội suối, vội vàng lên đường cũng rất mệt mỏi, nhà tôi thực sự thấy áy náy trong lòng…”
Còn chưa nói xong đã bị ba của Cổ Đại Mai ngắt lời, ông ta bảo: “Bà thông gia, bà tuyệt đối đừng nói lời này, nhà chúng tôi cái khác không có, chỉ có đông người, qua đây giúp cũng là chuyện nên làm thôi.”
“Đúng đúng đúng, nên làm.”
“Nên rồi nên rồi.” Tiểu Nữu Tể đã trở về, cái miệng nhỏ nhắn cũng nói theo, vừa được Giang Phong thả xuống đã chạy thẳng đến bàn.
Cái gì cũng không ổn nhưng ăn cơm lại là số một. Đây chính là Tiểu Nữu Tể giống như hòn than đen nho nhỏ. Không có cách nào khác, ai kêu cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ thích ăn cơm chứ.
Giang Phong ra hiệu bằng tay với Từ Toa từ xa, không tiến vào cửa đã rời đi, Từ Toa nhìn theo anh đi, khóe miệng nhếch lên.
Từ Sơn nhìn cháu gái ngoại của mình, rồi lại nhìn Giang Phong rời đi, cúi đầu với vẻ ý vị sâu xa.
Nữu Tể chạy đến bên cạnh Từ Toa, chen vào ngồi bên cạnh cô, Từ Toa: “Nào, cho em.”
Nữu Tể lập tức ôm cái bát nhỏ, đôi mắt nhỏ sáng ngời nhìn đậu phụ hầm thịt.
Bà Từ: “Còn nhiều lắm, nếu như mọi người nể mặt nhà họ Từ chúng tôi, thì ăn nhiều chút nhé!”
Nói lời dễ nghe đến đâu cũng không quan trọng bằng ăn cơm. Quả nhiên, vừa dứt lời, mọi người lập tức hành động, Nữu Tể cong cái mông nhỏ múc một thìa đậu phụ hầm thịt, sau đó ăn từng miếng to.
Từ Toa ngược lại thử cá sốt chua ngọt trước, mọi người tự mình chọn các món không giống nhau, cũng có người ra tay với món thịt thỏ xào cay đầu tiên. Dù sao thứ này nhìn thật sự quá nhiều, mỗi bàn một đĩa. Em trai của Cổ Đại Mai ăn thịt thỏ xào cay, vị cay cay tê tê khiến người chỉ hận không thể ăn thêm một miếng cơm to.
Cậu bé nhanh chóng cắn một miếng bánh bao, sau đó đôi mắt sáng ngời. Ngay cả bánh bao của nhà bọn họ cũng vô cùng dễ ăn!
Đó là chuyện hiển nhiên rồi, bình thường nhà người ta hấp bánh bao hai loại bột, đều là bột ngô nhiều, nhưng nhà họ Từ thì khác, là bột mì trắng nhiều hơn, còn bột ngô thì ít. Hơn nữa bột ngô nhà bọn họ được xây thêm một lần nên vô cùng mịn, không phải thế này ăn vào sẽ vô cùng thơm, không giống với người thường sao?
Đũa của mọi người giống như bay xuyên vào trong các món ăn, không thể nói là điên cuồng tranh giành, nhưng cũng là đao quang kiếm ảnh.
Từ Toa cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người ăn cơm còn tranh nhau như vậy. Con người chính là như vậy, dễ dàng bị đồng hóa nhất. Vốn dĩ cô ăn cơm rất chậm, nhưng lần này cũng nhanh hơn không ít, hơn nữa… không ngoài dự đoán, lại còn ăn no. Vốn dĩ ăn tám phần no đã đủ rồi, nhưng bởi vì tranh nhau, nên ngược lại cái bụng cũng tròn xoe.
Nhưng cho dù là vậy, Từ Toa vẫn ăn xong sớm nhất. Cô lặng lẽ rút lui, trừng mắt nhìn, bà nội cô hấp ba nồi bánh bao, nhưng đều được ăn sạch hết.
Cho dù là chia đều, thì mỗi người cũng có thể ăn hai cái!
Bánh bao này lớn bao nhiêu?
Đại khái Từ Toa cùng với Nữu Tể, hai người chia nhau ăn một cái. Dù là vậy, nhưng toàn bộ bánh bao đều sạch hết.
Ăn sạch bách!
Đương nhiên, ăn hết không chỉ có bánh bao, mà toàn bộ món ăn đều hết sạch. Thậm chí một chút nước canh cuối cùng và cả nước sốt của món cá, đều bị chấm bánh mì ăn sạch.
Từ Toa: “…”
Mở mang tầm mắt rồi!
Cô vẫn luôn được cảm thụ chân thực cái nghèo ở thời đại này và sự khó khăn của mọi người. Nhưng bởi vì bản thân cô có hack, tìm hết đủ lý do lấy đồ ra ngoài, cho nên cảm giác thì cảm giác được, nhưng không đặc biệt sâu sắc, thế nhưng một khắc này, cô thật sự cảm nhận được, thế này cũng quá có sức ăn rồi…
Vốn dĩ cô còn nghĩ, bà ngoại cô quá khoa trương, hấp bánh bao to như vậy còn hấp tận hai nồi. Nhưng bây giờ mới hiểu ra, người không biết không phải bà ngoại cô, mà là cô.
Vù vù.
Một đám người nhà họ Cổ giống như châu chấu bay qua, ăn đến đáy nồi, mọi người đều có hơi ngại ngùng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Bà Từ ngược lại vẫn bình tĩnh giải vây, bà cụ nói: “Nhà chúng tôi chỗ bé, buổi trưa cũng không có chỗ nào cho mọi người nghỉ ngơi, để Đại Mai dẫn mọi người đi xung quanh dạo cho tiêu cơm nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận