Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 137. Ăn nói lung tung

Chương 137. Ăn nói lung tung
Chương 137: Ăn nói lung tung
Lúc Từ Toa ra cửa nhìn thấy bà Từ đã nấu bữa sáng, bà quay đầu nhìn về phía Từ Toa: “Hổ Nữu Nhi dậy rồi à, trên bàn có bột mạch nha bà pha sẵn, cháu uống một cốc đi, bà nghĩ hôm nay trời mưa, cháu cũng không thể đi chạy bộ, cho nên không gọi cháu dậy.”
Từ Toa gật đầu, cô kéo chiếc ghế đẩu qua ngồi xuống, nâng chiếc bát lên: “Vâng ạ.”
Thật ra đây là lần đầu tiên cô uống sữa mạch nha, cho nên chỉ nhấp môi một chút để nếm thử, rất nhanh đã mở to mắt ồ một tiếng.
Bà Từ hỏi: “Có ngon không?”
Từ Toa gật đầu đáp: “Ngon lắm ạ, cháu cứ nghĩ nó sẽ rất ngấy, không nghĩ đến nó không quá ngọt.”
Bà Từ bật cười: “Nếu mà thấy ngon, bà ngoại ngày nào cũng pha cho cháu.”
Từ Toa gật đầu thật mạnh, sau đó lại cúi đầu uống tiếp, cô không thích ăn đồ ngọt, vì thế cảm thấy hương vị này rất ngon. Thật ra cô đã quên mất, thời đại này, đường chính là thứ quý giá, cho dù là bột mạch nha đắt đỏ cũng sẽ không bỏ quá nhiều đường.
Vừa hay hợp khẩu vị với Từ Toa.
Cô uống xong bột mạch nha, ợ lên một cái.
Cô hỏi: “Bà ngoại, mưa lớn như vậy, không thể đi làm được đâu nhỉ?”
Bà Từ gật đầu: “Hôm nay không cần đi làm, vừa hay buổi sáng cũng chẳng có việc gì, bà tính bóc hạt hạnh nhân núi ra. Tối hôm qua bà đã nghĩ qua, chúng ta cũng chẳng có gì để mang biếu người ta, bà làm một chút miến xào, cái này có thể bỏ vào dễ hơn, đem đậu phộng với hạt hạnh nhân nghiền vỡ một chút, cho thêm đường vào xào chung, đây chính là món đồ quý giá tuyệt đỉnh.”
Từ Tóa: “Miến xào?”
Chưa ăn qua.
Chẳng qua bà ngoại cô đã quyết định, Từ Toa cũng không nói gì, gật đầu đồng ý.
Cô hỏi: “Chúng ta làm bao nhiêu?”
Bà Từ đáp: “Trên danh sách kia của cháu có hơn hai mươi người, chúng ta gửi cho mỗi người nửa cân, nhiều hơn nữa chúng ta cũng không gửi nổi, sau đó chúng ta lại bỏ thêm ít đồ, cho dù chúng ta có gửi ít, ít nhất cũng phải hai thứ.”
Mặc dù bọn họ xào mì cũng cho thêm không ít nguyên liệu nữa, cũng xem như tiết kiệm được một chút, nhưng mà ít nhất cũng phải dùng tới sáu bảy cân bột mì đấy.
Thật sự đau lòng!
Thế nhưng, phần nhân tình này không thể làm ngơ.
Từ Toa nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy để cháu nghĩ cách cho.”
Trong lúc hai bà cháu đang nói chuyện, hai vợ chồng Cổ Đại Mai cũng đi tới, bà Từ nói: “Được rồi mau qua đây ăn cơm. Sáng nay nếm thử món canh này.”
Bà cụ lấy ra một bát canh trứng rong biển, Từ Toa: “Thêm một chút thêm một chút.”
Bà Từ: “…”
Hổ Nữu Nhi có tốt thế nào đi chăng nữa, chính là không biết quản chuyện trong nhà, vung tay quá trán.
Chẳng qua đứa trẻ nhà mình, còn có thể làm thế nào được cơ chứ?
Chỉ có thể cưng chiều thôi.
Bà Từ: “Được rồi.”
Cổ Đại Mai: “…” Đau lòng!
Bà Từ lại lấy thêm một miếng, đem hai miếng đều bỏ hết vào trong bát canh, rồi mới cho thêm nước nóng.
Rất nhanh, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, mấy viên trong bát canh từ từ nở ra, dần dần biến thành một bát đồ tốt như trứng gà mà mọi người có thể nhìn thấy được.
Bà Từ: “!!!”
Cổ Đại Mai: “!!!”
Từ Sơn: “Thứ này cũng thần kì quá rồi đấy?”
Bọn họ hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy thứ như vậy, lại nghĩ tới bánh nang béo ngậy, Từ Sơn cảm thấy, quả thật là được mở rộng tầm mắt.
Anh ta nhanh chóng nói: “Để cậu nếm thử mùi vị.”
Bà Từ đập tay anh ta một cái, mắng: “Tranh cái gì mà tranh, mỗi người một bát.”
Theo như Từ Toa nói, năm người thế này thì ít nhất phải bỏ năm miếng, thế nhưng chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ, bọn họ chắc chắn không nỡ bỏ. Cho nên, chỉ có thể uống nước canh trong suốt này thôi. Thế nhưng mặc dù Từ Toa cảm thấy đây là nước canh không chút mùi vị, nhưng mà những người khác trong gia đình lại không cho rằng như vậy, tất cả đều cảm thấy rất ngon miệng.
“Hổ Nữu Nhi, sau này cháu có chuyện gì, cứ việc sai bảo cậu. Cháu bảo cậu đi về phía đông, cậu nhất định không đi về hướng tây.”
Anh ta cúi đầu uống canh, thỏa mãn nghĩ linh tinh.
Từ Toa: “Một bát canh đã mua chuộc được cậu rồi sao?”
Từ Sơn nghiêm túc đáp: “Sao có thể là một bát canh được? Còn có một cái bánh, một bát mì, một miếng thịt, còn có rất nhiều, rất nhiều thứ nữa cơ mà. Từ lúc cháu đến đây, cậu cảm thấy nhà chúng ta sắp bước vào hàng ngũ địa chủ giàu có rồi.”
Vừa mới nói xong đã bị mẹ anh ta vô tình đánh một cái: “Cái thằng nhóc khốn kiếp này, lời gì cũng dám nói, mấy lời này mà con cũng dám nói sao? Còn cả địa chủ nữa, con biết cái gì là địa chủ không? Con biết bên ngoài bàn tán ầm ĩ thế nào không? Người ta cố gắng phủi sạch quan hệ, con còn giống như một thằng đần xông lên phía trước, mẹ thấy con chán sống rồi.”
Những lời này nhất định không được nhắc tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận