Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 595. Đồ biển 1

Chương 595. Đồ biển 1
Chương 595: Đồ biển 1
Cuối cùng, nếu bản thân bọn họ mở thẳng cửa tiệm quốc doanh, thì tạm thời bọn họ vẫn không có sức lớn đến mức đi khắp các nơi mở tiệm.
Tóm lại, bọn họ nhìn ra được vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, rất khó làm ra được sự thay đổi gì.
Từ Toa xoa huyệt thái dương, nói: “Bản thân em cũng từng nghĩ tới những chuyện này rồi, nhưng cảm thấy không có cái nào tốt nhất.”
Giang Phong: “Anh hiểu.”
Anh duỗi tay xoa đầu Từ Toa, nói: “Tạm thời chúng ta cứ duy trì trạng thái hiện tại, anh thấy chí ít trong hai, ba năm sau, hình thức hiện tại này vẫn không có vấn đề gì, nhưng chúng ta cũng không thể không phòng ngừa chu đáo.”
Từ Toa: “Em hiểu.”
Giang Phong nói tiếp: “Một người tính ngắn hai người tính dài, chúng ta tốn tiền tuyển nhiều người như vậy, không phải kêu bọn họ làm tạp vụ, qua năm mới sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng đi.”
Từ Toa không biết tại sao lại nghĩ tới một câu nói đó của Giang Phong, đừng bao giờ cảm thấy mình lợi hại bao nhiêu, đặc biệt bao nhiêu, vẫn sẽ có người không có hack nhưng mạnh hơn bạn. Bây giờ nghĩ lại, thật sự đúng là như vậy.
Cô cười đáp: “Được, qua năm mới mở họp.”
Giang Phong: “Cho dù thế nào, chỉ cần phong cách của chúng ta đủ mới mẻ, giá cả đủ thông minh, vậy chúng ta vẫn có thể trụ được.”
Từ Toa gật đầu, ôm anh, bảo: “Anh cảm thấy, liệu có một ngày, thật sự biến thành phố Giang Hải thành một thành trống không?”
Giang Phong nhướn mày, nghiêm túc hỏi: “Như vậy không tốt sao?”
Anh đáp một cách vô cùng chân thành: “Anh cảm thấy, nếu thành phố Giang Hải thật sự trở thành một tòa thành trống, chẳng còn gì hết, vậy mới là chuyện tốt, điều đó có nghĩa, tài nguyên không lãng phí.”
Từ Toa cười: “Anh nói rất chính nghĩa.”
Giang Phong: “Vốn dĩ nó rất chính nghĩa rồi, tuy rằng chúng ta có thể kiếm tiền, điểm này không giả, nhưng chúng ta có thể có nhiều cách an toàn hơn để kiếm tiền, chúng ta có thể mang vàng ở thành phố Giang Hải ra bán. Có phải là một khoản tiền lớn không? So với chúng ta bán đồ đã qua sử dụng gì đó còn dễ kiếm được nhiều tiền hơn, đúng không? Hơn nữa, lén lút bán còn không thu hút sự chú ý của người khác. Sở dĩ chúng ta không từ bỏ dù chỉ một đồ vật nhỏ ở thành phố Giang Hải, còn không phải vì biến toàn bộ vật tư thành thứ hữu dụng chân chính, mà không phải là phế vật biến mất sau trăm năm sao?”
Nói như vậy, Từ Toa gật đầu.
Cô luôn mơ hồ có một loại cảm giác, cùng lúc thành phố Giang Hải nổ tung, cô và tòa thành trống này cùng nhau xuyên không, có phải thật sự là do ông trời cũng không nỡ thấy tài nguyên lãng phí như vậy hay không?
Câu hỏi như vậy đã định trước không có cách giải, không có đáp án.
Nhưng Từ Toa cảm thấy là như vậy. Cô là một người tin vào trực giác. Cho nên càng kiên định vào suy nghĩ của mình hơn.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời đầy hưng phấn: “Chúng ta còn có gì có thể bán không? Chúng ta bán xe đi?”
Giang Phong suýt chút nữa thì bất tỉnh.
Tuy rằng anh vốn nói những lời đó là thật lòng, nhưng quả thực chỉ để an ủi Từ Toa thôi, nhưng không ngờ lập tức an ủi thành công, Từ Toa chơi lớn rồi!
“Sao chúng ta bán xe được? Nếu chúng ta bán xe, cái đó gọi là buôn lậu đó.”
Giang Phong nói thật: “Em bán quần áo đã qua sử dụng, có bán nhiều đến đâu, cũng không có khả năng thu hút sự chú ý của ai, dù sao thật sự làm việc lớn, ai sẽ để ý đến năm đồng tiền, mười đồng tiền một cái áo chứ? Cho dù người ta biết em rất có khả năng qua lại với bờ bên kia, nhưng cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, nhưng nếu em bán xe, vậy đó chính là chuyện lớn.”
Anh cảm thấy vợ anh thật sự là gan to bằng trời!
Từ Toa gãi đầu: “Đúng nhỉ.”
Giang Phong: “Còn nữa, trên xe đều có đánh số động cơ, còn có một vài ký hiệu nhãn hàng nữa, người ta có khả năng hoàn toàn chưa từng cho ra loại đó thì sao? Vậy em sẽ giải thích thế nào? Chúng ta không lãng phí tài nguyên, nhưng cũng không thể tự tìm đường chết được.”
Đầu của Từ Toa rụt lại.
Giang Phong xoa đầu cô, nói một cách ý vị sâu xa: “Bất cứ chuyện gì cũng đừng quá nôn nóng, nói không chừng sau này có cơ hội tốt, nhưng bây giờ chúng ta tạm thời cứ ổn định đã, có được không?”
Từ Toa gật đầu: “Được.”
Giang Phong: “Chúng ta có thể chuyển đồ nhỏ ra, anh nhớ em nói tìm được một lô váy đi biển và đồ bơi, có đúng không?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng, không phải mấy ngày này em đi tới mấy thùng đựng hàng bên bến tàu tìm đồ sao? Tìm được một thùng đựng hàng, nhưng không phải hàng cao cấp gì, váy đi biển đều làm từ sợi vải và voan rẻ tiền. Đồ bơi thoạt nhìn cũng không cao cấp.”
Thành phố Giang Hải có nhu cầu quá lớn đối với váy đi biển và đồ bơi, tìm được cái này thật sự cũng không bất ngờ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận