Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 464. Mọi người quá đáng

Chương 464. Mọi người quá đáng
Chương 464: Mọi người quá đáng
“Ông ấy vốn có thực lực, vận may cũng rất tốt.” Phó trấn Du dựa vào bên người chồng mình, dường như đang nghĩ đến gì đó, lại ngồi thẳng dậy: “Đúng rồi, Từ Toa cầm miếng vải dạ qua đây, tôi phải làm một cái áo nỉ mới được.”
“Một ông già như tôi mặc cái đó làm gì! Mình tự mặc đi!”
Phó trấn Du: “Tôi vẫn còn…”
Hai người nói nhỏ, ngược lại rất nhanh đã yên tĩnh.
Một năm mới này, Giang Phong vẫn trải qua cùng với bọn họ, Từ Hồng Vĩ không về nhà, đồng thời, Triệu Chí Vĩ làm lính cùng thôn cũng không về. Thôn bọn họ tổng cộng có ba người ra ngoài làm lính, một người trong đó chính là lính hậu cần, ngược lại anh ta cũng không để lỡ, thường xuyên về nhà đón năm mới.
Người nhà họ Từ còn đỡ, nghe nói bác gái Triệu ngồi ở cửa thôn, liên tiếp im lặng vài ngày. Mọi người cũng có hơi đau lòng cho bà cụ này, ngược lại Từ Toa cũng không cảm thấy gì.
Ba cô không về đều sẽ nói trước, Triệu Chí Vỹ không về, thiết nghĩ cũng sẽ nói trước, nên bà ta không cần thiết phải đi ra cửa thôn ngóng người. Nhưng Từ Toa cũng không quá hiểu người khác, khi nhà bọn họ đón năm mới, còn đón anh em Tiểu Lâm Châu tới, mấy đứa trẻ tụ lại chung một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Sư tử con và hổ con lại càng chạy tới chạy lui theo Từ Toa, khiến mọi người cũng vơi đi nỗi buồn người thân không về nhà.
Năm mới chính là lúc trôi qua nhanh nhất, tháng giêng qua đi, mọi người lại bận rộn.
Có đôi khi con người sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng phần lớn sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Năm bảy mươi hai giống như một cơn gió, trôi qua yên bình, cứ lướt qua như vậy, sau đó đến năm bảy mươi ba, một năm mới này, Từ Hồng Vỹ vẫn không về nhà như cũ.
Mà một năm này Từ Toa cũng mười chín tuổi.
Nếu như sau năm bảy mươi mốt thời gian tăng thêm mười phút, vậy đến năm bảy mươi hai cũng tăng thêm mười phút, tuy rằng hiện tại là năm bảy mươi ba, nhưng vẫn chưa đến ngày Từ Toa xuyên không, nhưng nghĩ tới đợi đến ngày đó, vẫn sẽ có thêm mười phút nữa, một năm tăng thêm mười phút, Từ Toa cảm thấy đây chắc hẳn là tốc độ dòng chảy bình thường.
Chỉ cần cô sống đủ lâu, tóm lại sẽ có một ngày, có thể tự do nắm giữ thời gian ở thành phố Giang Hải. Nhưng liên quan đến chuyện ở thành phố Giang Hải, Từ Toa đã quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy khiếp sợ như vậy nữa, ngược lại tất cả đều đâu ra đấy.
Mà năm bảy mươi ba kết thúc chưa được bao lâu, Từ Toa cũng mua được vé xe lửa đi ra ngoài. Bởi vì sắp tới chính là giỗ ba năm của mẹ cô.
Từ Tú cũng không chôn ở quê nhà, ngược lại được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ quân giải phóng trong thành phố nơi bộ đội ở, năm ngoái đến ngày này, bọn họ đều lén đốt tiền vàng ở bản địa, nhưng năm nay thì khác, dù sao cũng là tròn ba năm, bọn họ phải cùng nhau đi một chuyến.
Còn nữa, Từ Toa dự định mùa hè sẽ kết hôn với Giang Phong, chuyện lớn như vậy, cũng phải nể mặt mẹ cô, nói với bà một tiếng.
Cho nên lần này ngoại trừ bà Từ, Từ Sơn và Từ Toa ra, Giang Phong cũng sẽ đi chung. Vốn dĩ, Cổ Đại Mai cũng muốn đi cùng, nhưng vừa nghĩ đến đi rất nhiều ngày như vậy, trong nhà không có người trông coi, lại mất nhiều ngày như thế, Nữu Tể còn phải chịu tội, nên cô ta dứt khoát ở nhà. Năm nay Nữu Tể năm tuổi, tuy rằng không phải là đứa nhỏ hai, ba tuổi nữa, nhưng tuổi tác này ra ngoài ngồi xe lửa nhiều ngày vẫn rất khổ.
Cứ như vậy, hai người phụ nữ không ra ngoài, ngược lại những người khác đều đi hết.
Nhưng trước khi đi, bà Từ cũng dặn dò: “Nếu như trong nhà có chuyện gì, con cứ đi tới nhà bác cả con tìm người, nhà bên đó đông người, người họ Từ ở thôn chúng ta cũng không phải số ít, nếu như ai bắt nạt các con, cũng đừng khách sáo.”
Cổ Đại Mai cười lạnh: “Ai dám bắt nạt con?”
Cô ta chính là người đàn bà chanh chua có tiếng ở trong thôn.
Bà Từ cạn lời, nói: “Không phải là nhắc nhở con sao?”
Cổ Đại Mai: “Vâng, con biết rồi.”
Bà Từ nhìn chằm chằm: “Còn nữa, hai mẹ con các con ở nhà, con không được khắt khe với Nữu Tể, mỗi ngày một quả trứng không thể thiếu. Còn nữa, cách hai ba ngày cũng phải ăn chút lương thực tinh. Đừng để bọn mẹ vừa đi, con đã kẹt sỉ muốn chết.”
Ngược lại bà cụ không giống những bà cụ khác, chỉ lo Cổ Đại Mai bê đồ về nhà mẹ đẻ. Nhưng bà sợ là cái người bủn xỉn này để con đói xảy ra chuyện.
Từ Toa ở bên cạnh nói: “Bà ngoại, cháu đã nói với anh em Tiểu Lâm Châu rồi, kêu tụi nhỏ coi chừng mợ, nên bà cứ yên tâm đi.”
Khóe miệng của Cổ Đại Mai co rút: “…” Mọi người đang làm việc của con người đấy sao?
“Con cũng không đến mức…”
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.” Bà Từ và Từ Toa đồng thanh nói.
Cổ Đại Mai: “…” Mọi người rất quá đáng đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận