Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 311. Chia kẹo

Chương 311. Chia kẹo
Chương 311: Chia kẹo
Từ Toa nắn gương mặt nhỏ của cô bé, cười hì hì: “Cái miệng của em ngọt như vậy, không thưởng cho em cũng không được.”
Cô vỗ cái đầu nhỏ, bảo: “Em đợi nhé.”
Từ Toa đi vào cửa, rất nhanh đã trở ra, đưa một bọc giấy dầu cho Nữu Tể, nói: “Nữu Tể ngoan ngoãn ở nhà ăn bánh quy nhé, cũng phải chia cho các anh nếm thử đấy!”
Nữu Tể nghiêng đầu, hình như có hơi khó hiểu.
Từ Toa: “Ồ, còn có cả cậu út của em nữa, không được ăn mảnh đâu đấy.”
Nữu Tể gật đầu cái hiểu cái không, cô bé cúi đầu nhìn bánh quy, rồi lại nhìn một đám người, đôi mày nhỏ lưa thưa xoắn lại, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn: “Mọi người ăn.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng rồi.”
Cô về phòng đeo giỏ trúc lên, nói: “Bà, cháu đi lên công xã đây.”
Bà Từ: “Ừ.”
Trong nhà đột nhiên có nhiều người như vậy, có thế nào cũng phải làm một bữa cơm, bà Từ đang chuẩn bị đồ ăn. Cổ Đại Mai thì đã lên núi từ lâu rồi.
Bà Từ dặn dò Từ Toa: ‘Cháu ra ngoài chú ý an toàn!”
Từ Toa: “Vâng ạ!”
Ở mãi trong thôn cũng không thú vị, cho nên có thể ra ngoài, Từ Toa đều rất vui vẻ.
Tuy rằng công xã cũng trống trơn, không có gì có thể xem hay có thể chơi, nhưng chung quy cũng thú vị. Từ Toa hoàn toàn không ngờ, có một ngày mình còn có thể coi việc đi lên công xã thành chuyện thú vị. Cô đẩy xe đạp ra cửa, bà Từ nhét tiền vào túi của cô, nói: “Về sớm chút nhé.”
Từ Toa ngoan ngoãn gật đầu.
Cô đạp xe ra khỏi nhà, Tiểu Nữu Tể lập tức mở bọc giấy dầu của mình ra, bên trong đặt toàn là bánh quy, cô bé cười làm đôi mắt nhỏ cong lại, mỗi miếng đều đầy một mồm, rồi lại ngẩng đầu nhìn, thấy cậu út của mình đang nhìn mình chằm chằm, Nữu Tể nghĩ đến lời của chị họ, nhếch miệng cười với em út Cổ, lập tức duỗi tay: “Cho!”
Em út Cổ: “!”
Cậu bé nuốt nước miếng, kiên quyết không được mở mắt, nói mình không thể giành ăn của trẻ con được.
“Cậu không ăn! Cậu không thích ăn! Tự cháu ăn đi.”
Rồi lại nuốt một ngụm nước miếng, cậu bé rất thèm ăn. Nhưng cậu bé không thể lấy.
Tiểu Nữu cúi đầu nhìn bánh quy, lập tức nhét cái bánh trong tay vào miệng, cũng không ăn được, mà chỉ ngậm bánh quy, rồi lại đưa một cái khác: “Cho!”
Em út Cổ: “!”
Bà Từ: “Trẻ con đừng khách sáo lung tung như vậy, cho cháu thì cháu cứ cầm đi. Cháu không cầm, Nữu Tể sẽ buồn đấy.”
Bà cụ đi lên dắt em út Cổ tới, kéo cậu bé qua, em út Cổ nhanh chóng nhìn về phía ba mình, ba của Cổ Đại Mai là một người đàn ông nông dân chân chất, lần này lại ngây người, không biết nên ứng phó thế nào. Bà Từ cũng không khách sáo: “Ông thông gia, ông lớn không ăn cũng được, nhưng không thể không cho bọn trẻ ăn chứ. Đây là Nữu Tể cho cậu út của con bé.”
Ba của Cổ Đại Mai niết tay: “Vậy, vậy nhận đi con.”
Em út Cổ có được lời của ba mình, nhanh chóng nhận lấy, bàn tay run rẩy đầy kích động.
Cậu bé chưa từng ăn thứ này!
Bà Từ: “Nữu Tể, lấy ba cái nữa đi.”
Gương mặt nhỏ của Nữu Tể vội vàng rúm lại, đều nhăn thành một đống, trên mặt tràn đầy vẻ “luyến tiếc” sâu sắc.
Bà Từ: “Cháu ngoan nào, sau này bà nội trả cho cháu.”
Câu “trả cho” này đã bật mở cái công tắc nhỏ của Nữu Tể, tuy rằng rất đau lòng, nhưng vẫn cắn răng lấy ra ba cái, bàn tay nhỏ run rẩy đầy đau đớn, đây là con của Cổ Đại Mai, không sai tí nào.
Bà Từ: “Cũng không cho các cháu nhiều được, nào, cháu cầm đi ăn chung với các anh nhé.”
Cô bé liếc mắt nhìn, nhìn hai anh em nhà họ Cổ, còn có hai người 15 – 16 tuổi, đều là trẻ con.
Lớn hơn một chút thì không cho, nhưng tuổi tác không lớn, bà Từ cũng không thể nhìn người ta làm việc cho mình mà nhà mình còn ăn mảnh được.
“Nữu Tể ngoan nhé, bà đi nấu cơm đã.”
Bà Từ vào cửa, Tiểu Nữu Tể nhanh chóng ôm bánh quy của mình vào trong lòng, rầu rĩ ăn từng miếng to, cô bé ăn sạch bách rồi, người khác cũng không giành được nữa.
Em út Cổ nhanh chóng đưa bánh quy cho ba mình: “Ba, ba ăn thử đi.”
Ba của Cổ Đại Mai lắc đầu cười: “Con ăn đi, ba không thích ăn.”
“Mỗi người một miếng, thử một chút.”
Tuy rằng chỉ là thử một miếng, nhưng cảm thấy làm việc cũng càng có sức hơn.
Chiếc bánh quy này thật sự rất ngon!
Từ Toa không biết bọn họ bởi vì một miếng bánh quy mà làm việc càng thêm vô cùng hăng hái, cô đạp xe đạp vừa đến cổng thôn, đã nhìn thấy Giang Phong đợi ở nơi đó. Từ Toa mở to đôi mắt đầy tò mò: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Phong cười: “Thì đợi em đấy.”
Anh đáp: “Anh nghe người trong thôn nói em sắp đi tới công xã, chúng ta đi chung nhé?”
Từ Toa: “Được.”
Cô tò mò hỏi: “Anh đặc biệt đứng ở nơi này đợi em sao?”
Giang Phong: “Ừm.”
Con người này của anh cũng không già mồm, mà rất thẳng thắn: “Anh không yên tâm để em đi một mình, còn nữa, dù sao anh cũng phải đi một chuyến tới chợ đen.”
Từ Toa: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận