Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 135. Mới mẻ

Chương 135. Mới mẻ
Chương 135: Mới mẻ
Cô cảm thấy, ngay cả chuyện mà một cô gái 16 tuổi như cô cũng biết, một người 21 tuổi như Giang Phong lại không biết. Thế này cũng quá không hợp lẽ thường rồi.
Ôi, đàn ông.
Giang Phong ngẩn người, lập tức gật đầu: “Cô nói đúng.”
Sau đấy, anh bật cười nói thêm: “Là do tôi chưa nghĩ rõ ràng.”
Thực ra cũng không thể trách Giang Phong nghĩ chưa rõ ràng, chủ yếu là do anh không giống Từ Toa, thành phố hiện đại hóa như vậy đối với Từ Toa rất thân thuộc, thế nhưng đối với Giang Phong mà nói thì lại vô cùng kì lạ. Vốn dĩ anh chưa quen thuộc, mặc dù anh phán đoán được, có lẽ đây là thành phố trong tương lai, thế nhưng anh chưa từng đi vào bất kỳ một căn phòng nào, anh đến ba lần, đều là quan sát cẩn thận trên đường, còn chưa tiến triển nhanh như thế.
Ngoài ra cũng bởi vì anh không thể mang đồ ra ngoài, cho nên anh không nghĩ đến phương diện này.
Thế nhưng Từ Toa đột nhiên nói như vậy, vậy mà lại xua tan đi lớp sương mù trước mắt anh, khiến anh ngay lập tức hiểu rõ. Giang Phong đi tới phòng ngủ, bên này vứt dưới đất vỏ bánh bao đã ăn rồi, thậm chí trên giường còn có cả vụn bánh quy, có thể tưởng tượng được, chủ nhân nơi đây là một kẻ lôi thôi lếch thếch.
Giang Phong mở cửa tủ quần áo, nhìn thấy mấy bộ quần áo đơn giản, đồ đạc ở đây cũng không có nhiều.
Thế nhưng Giang Phòng sờ lên một mảng chăn trên giường, bông mềm mại, rất mịn.
Anh lục lọi một lượt, đến phòng khách, lập tức nhìn thấy Từ Toa cũng đi đến bên này.
Giang Phong: “Trong phòng ngủ không có gì cả.”
Từ Toa đáp: “Tôi tìm thấy một túi tôm đông đá trong tủ lạnh.”
Giang Phong hỏi: “Tủ lạnh?”
Từ Toa tiện tay chỉ: “Chính là cái đó.”
Cô nói thêm: “Trong nhà này không có nhiều đồ.”
Giang Phong gật đầu, anh cũng không biết thế nào là nhiều, thế nào là ít, nhưng mà cũng nguyện ý đi theo Từ Toa thăm dò. Ánh mắt anh nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa hỏi: “Nhìn cái gì, nhanh lên, có chuyện gì, chúng ta có thể ra ngoài rồi nói. Thời gian ở đây rất quý giá đấy.”
Lời này, không giả.
Giang Phong: “Nhà này không có đồ gì hết, chúng ta đi tới nhà tiếp theo?”
Từ Toa đáp: “Đi thôi!”
Hai người quả quyết chuyển hướng tới nhà tiếp theo, căn nhà này vậy mà lại tốt hơn nhà kia một chút, bọn họ tìm thấy trong tủ một thùng sữa, Từ Toa huýt sáo: “Tuyệt quá!”
Giang Phong nhìn dáng vẻ trẻ con vui mừng của cô: “Chúng ta tìm tiếp xem sao, nói không chừng còn có càng nhiều hơn nữa.”
Nơi này quả thực có rất nhiều thứ, bọn họ bận rộn tìm kiếm thì thấy một thùng cháo bát bảo.
Từ Toa vui vẻ ra mặt: “Đây là đồ tốt đấy.”
Kiếp trước Từ Toa không thích ăn cái này, nhưng mà sau khi xuyên không, cho dù ăn gì cô cũng cảm thấy đó là mỹ vị tuyệt đỉnh.
Cháo bát bảo này vừa ngon miệng lại đủ dinh dưỡng, Từ Toa nhất định sẽ không bỏ qua.
Từ Toa vui vẻ nói: “Gặp mặt chia một nửa, đợi tôi mang ra ngoài sẽ chia cho anh một ít, đi theo chị Toa có thịt ăn.”
Bộ dáng của cô giống như tôi rất giỏi, đưa tay vỗ vai Giang Phong, Giang Phong nhìn điệu bộ trẻ con của cô, không nhịn được mà bật cười: “Được.”
Nói thế nào đây?
Giang Phong quả thật chưa từng thấy dáng vẻ nhiệt tình, tính cách sáng sủa đơn thuần, chân thành tha thiết như mặt trời nhỏ này của Từ Toa.
Anh nghiêng đầu nhìn Từ Toa, Từ Toa: “Nhanh chóng tìm đi, anh nhìn tôi làm gì chứ, trên mặt tôi có đồ ăn hay sao?”
Giang Phong đáp: “Được.”
Anh tiếp tục tìm kiếm: “Nếu như cô đã bằng lòng bao bọc tôi, vậy tôi càng nên thể hiện tốt một chút, tranh thủ thời gian ngồi vững vị trí đàn em số một của cô.”
Từ Toa xua tay: “Chuyện này anh đừng nghĩ làm gì, tuyệt đối không có khả năng.”
Hai con ngươi sáng rực của Giang Phong nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Đàn em số một của tôi, là em họ của tôi Nữu Tể. Đàn em thứ hai, là mợ của tôi, tuy rằng mợ ấy hay suy nghĩ linh tinh, thế nhưng chỉ cần chi tiền đúng chỗ là ổn thỏa, anh nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng thứ ba thôi.”
Giang Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, hỏi: “Ở chỗ này, tôi là số một hả?”
Từ Toa: “…”
Tổng cộng chỉ có hai người, thế này còn muốn phân rõ?
Cô nghiêm túc hỏi: “Anh nhìn thấy vật sống thứ ba chưa?”
Giang Phong hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, bật cười thành tiếng.
Từ Toa nhanh chóng nói tiếp: “Hơn nữa, anh không phải đàn em của tôi, anh là đồng bọn của tôi.”
Giang Phong nhất thời ngơ người, nhìn về phía Từ Toa.
Từ Toa ngẩng đầu: “Anh không phải là đồng bọn của tôi ư?”
Giang Phong nghiêm túc đáp: “Phải.”
Lần này, anh không cười.
Từ Toa đột nhiên phát hiện, lúc Giang Phong này không cười, ngược lại càng chân thành thêm không ít.
Cô gãi đầu nói: “Tôi cảm thấy anh thật đúng là một người kỳ quái, lúc anh cười, tôi cảm thấy anh giống như một người tốt, lúc anh không cười, tôi cảm thấy anh là một người tốt rất chân thành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận