Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 295. Số mệnh

Chương 295. Số mệnh
Chương 295: Số mệnh
Anh nhìn mấy rương khác, hỏi: “Mở nữa không?”
Từ Toa nhẹ giọng: “Ít nhất, ít nhất cũng nên để tôi nghỉ cái đã!”
Cùng lúc được nhìn thấy nhiều đồ như vậy, trái tim nhỏ bé của cô sao mà chịu nổi.
Từ Toa cảm thấy cuộc sống 16 năm của cô trôi qua bình thường. Cho đến khi thành phố Giang Hải xuất hiện zombie, cuộc đời cô trở nên náo nhiệt, huyền ảo và thần bí, bây giờ càng khoa trương hơn, bảo tàng cũng tìm được luôn.
Từ Toa bước tới, hỏi: “Anh nói xem đây là bảo tàng của ai?”
Giang Phong lắc đầu, anh suy đoán: “Những rương này có lẽ đã lâu năm, tôi chưa bao giờ nghe qua có nhà đại địa chủ nào trong thôn.”
Từ Toa gật đầu, quả đúng như thế, mặc dù cô mới đến nhưng Giang Phong ít nhất cũng ở mười mấy năm, anh còn chưa nghe qua thì chắc đã niên đại rất lâu.
Từ Toa: “Tiếp tục đi.”
Giang Phong cười, ánh mắt trong suốt: “Vừa nãy cô còn nói chịu không nổi mà.”
Từ Toa: “Tôi là chưa từng thấy qua đồ tốt như vậy có được không? Tiếp nào!”
Giang Phong bật cười, đáp: “Được!”
Anh lại phá mở một cái rương, trừ ba cái rương chứa vàng thỏi ra, mấy cái rương cuối cùng bên trong đều là đồ sứ. Đồ sứ được bao bằng vải bố dày, nặng. Giang Phong hơi kéo một cái vải bố đều nát vụn.
Anh ngoảnh đầu, nghiêm túc nói: “Những đồ này tuyệt đối đã để ở đây được mấy chục năm, còn có thể lâu hơn, cô xem vải bố đều bị nát hết.”
Từ Toa: “Anh nói đồ gốm này có phải đồ cổ không?”
Giang Phong gật đầu: “Tôi cảm thấy là phải, nếu không phải đồ cổ cần gì phải cất giấu ở đây cùng với số vàng?”
Từ Toa lại che ngực: “Ôi trời ơi, chúng ta giàu rồi!”
Giang Phong nhìn Từ Toa vừa như hát hí vừa như diễn kịch bật cười, anh nói: “Chúng ta trước đem những đồ này che lại, mùa thu mưa nhiều chắc sẽ nhanh có mưa. Mấy ngày nữa buổi tối tôi đến đây ở, chỉ cần mưa xuống tôi sẽ mang vào trong.”
Từ Toa: “Hả?”
Giang Phong: “Chúng ta không thể để những đồ này ở đây, sơn động này không đủ kín sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện ra.”
Từ Toa nghĩ cũng đúng, mặt cô tràn đầy vui vẻ: “Mẹ ơi, con sắp giàu sang rồi!”
Cô giương mắt nhìn Giang Phong, nói: “Đồ là hai chúng ta phát hiện ra, vậy mỗi người một nửa?”
Giang Phong bật cười, nói: “Cái gì mỗi người một nửa?”
Từ Toa trợn mắt, kêu lên: “Anh muốn độc chiếm à?”
Khóe miệng Giang Phong giật giật, vô tội nhìn cô, nói: “Ý tôi là, đều cho cô hết.”
Từ Toa: “...”
Cô nhìn Giang Phong
Giang Phong: “Có món gì ngon, có chuyện gì thú vị, cô nhớ đến tôi là được rồi.”
Từ Toa: “…”
Cô nghiêm túc nhìn Giang Phong: “Anh sẽ hối hận đó.”
Giang Phong nhún vai, nói: “Không đâu!”
Anh bình tĩnh đáp: “Không cho cô, tôi mới hối hận.”
Từ Toa hơi đỏ mặt, câu này nghe ra thật mập mờ.
Cô lẩm bẩm: “Có lẽ về sau anh sẽ phát hiện có tiền rất quan trọng, cũng phát hiện mấy món đồ này rất đáng tiền, anh sẽ...”
Giang Phong mỉm cười nhìn Từ Toa dài dòng, nghe cô lải nhải rất lâu đến khi nói hết, anh nói: “Nếu tương lai tôi thật sự nghèo đến nỗi không có gì ăn, cô sẽ quan tâm tôi chứ?”
Từ Toa lập tức gật đầu: “Đương nhiên quan tâm, có điều những lời này mà anh cũng cần phải hỏi nữa sao!”
Giang Phong: “Vậy thì phải rồi, cô sẽ không mặc kệ tôi, con người tôi có thể ăn, có thể làm việc mình thích đã rất vui rồi. Còn nhiều hơn, tôi không biết bản thân mình muốn điều gì. Tôi không mong mình có nhiều tiền! Dù sao tôi có cô bảo kê rồi, tôi cần gì lấy những món đồ này chứ?”
Anh tiếp tục nói: “Cô cũng không thiếu tiền, tôi biết cô muốn những thứ này, nó đối với cô cũng không có trợ giúp gì lớn. Nhìn cô bây giờ vui sướng, nhưng đó là vì thám hiểm có thu hoạch nên mới vui sướng cũng không phải bởi vì những món đồ có giá trị này mà vui sướng. Tôi dùng thứ mà chúng ta không quan tâm đổi lấy sự bảo kê của cô. Là tôi được lời rồi có phải không?”
Từ Toa chăm chú nhìn Giang Phong.
Giang Phong không kiềm chế được đưa tay nheo khuôn mặt trứng của cô, nói: “Có phải cảm thấy tôi vô cùng thông minh?”
Từ Toa lắc đầu.
Giang Phong nhíu mày: “Tôi như vậy mà không thông minh sao?”
Từ Toa: “Không!”
Cô ‘khụ’ một tiếng, nói: “Còn lâu mới thông minh.”
Cô trở tay véo mặt Giang Phong, mặt Giang Phong rất trắng, Từ Toa vừa véo đã hiện lên vết đỏ, cô giả bộ hung dữ: “Ngốc nghếch, không được nhéo mặt tôi, nếu không tôi không khách sáo đâu.”
Giang Phong dường như không cười, nhưng đôi mắt cong cong, ý cười tràn ra.
Từ Toa: “Chúng ta đem đồ đều để trong đó, nếu như có một ngày không vào được nữa, sẽ luống cuống đấy.”
Giang Phong: “Cho nên cô cứ coi những thứ này không tồn tại, có được là may mắn không có được là do số mệnh. Làm người đừng quá tính toán, vui vẻ là được.
Từ Toa: “Anh nói thật nhẹ nhàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận