Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 802. Nằm mơ 1

Chương 802. Nằm mơ 1
Chương 802: Nằm mơ 1
Thời tiết vào ngày Quốc Khánh mùng một tháng mười vẫn khá ấm áp, thậm chí có vài nơi còn nóng, nhưng buổi chiều cũng không cảm giác được rõ ràng như vậy, đại khái là vì liên quan đến đỉnh núi, ngược lại còn mang theo chút gió nhè nhẹ, khoan khoái phả vào mặt.
Từ Toa dứt khoát gối lên đùi Giang Phong, nói: “Em mệt rồi, muốn ngủ một lúc.”
Giang Phong: “Anh lấy chăn cho em.”
Anh đứng dậy, lấy một cái chăn mỏng từ trong cốp xe ra, lại kêu cô gối lên đùi mình, nói: “Nào, đừng để bị lạnh.”
Từ Toa: “Thời tiết nóng như vậy, sao có thể bị cảm lạnh được.”
Bạn đã từng thấy ai trời nóng như vậy đi ngủ còn phải đắp chăn chưa?
Rất kỳ quái.
Nhưng ngược lại Từ Toa cũng không nói thêm gì nữa, dù sao về mặt thường thức cuộc sống, Giang – mẹ già – Phong mạnh hơn cô nhiều.
Từ Toa có điều kiện sống tốt, cũng chưa từng trải nghiệm xã hội hiểm ác gì, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nên thật sự rất khó kêu cô có kiến thức bình thường nhiều bao nhiêu.
“Em chợp mắt một lát…”
“Ừm, được.”
Loại chuyện như ngủ ở bên ngoài này, nếu bà Từ ở đây chắc chắn sẽ ngăn cản, nhưng Giang Phong cũng không so đo với Từ Toa. Cho dù cô muốn làm gì, anh cũng đều ở bên cạnh cô hết, bọn họ cùng nhau tiến lên, chứ không phải là ai quản ai.
Từ Toa gối trên đùi Giang Phong, Giang Phong thì lại dựa lên cột nhắm mắt dưỡng thần. Anh nhẹ nhàng vỗ Từ Toa một cách rất có tiết tấu, quả nhiên Từ Toa cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng… cô cảm thấy mình ngủ rất nhanh, nhưng cũng tỉnh rất nhanh, bản thân cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy dường như xung quanh vô cùng ầm ĩ.
Mở mắt ra, lại là một căn phòng xa lạ, nói là lạ, nhưng Từ Toa lại cảm thấy có hơi quen mắt. Nơi này đổ nát hơn nơi bọn họ ở hiện tại nhiều.
Một người phụ nữ đang sinh con, sắc mặt của người này tái nhợt cắt không còn một giọt máu, mái tóc bết mồ hôi dính vào mặt, không ngừng hét chói tai. Từ Toa nhìn gương mặt trẻ tuổi này, lập tức nhận ra đây chính là mẹ cô. Mẹ cô qua đời sớm, nên bức ảnh để lại đều là khi còn trẻ.
Trong ấn tượng của cô, cũng chỉ có mẹ trẻ tuổi.
Từ Toa lập tức phản ứng lại là mình đang nằm mơ, nhưng tuy rằng là nằm mơ, cô cũng không muốn tỉnh lại, ngược lại lập tức chạy đến trước mặt người phụ nữ đó, muốn nắm lấy tay bà để tiếp thêm sức mạnh cho bà.
Cho dù là đang nằm mơ nhưng Từ Toa vẫn muốn giúp. Nhưng tay của cô lại xuyên qua bàn tay của Từ Tú mẹ cô, nằm mơ chính là nằm mơ.
“Tú Nhi, Tú Nhi, em thế nào rồi?” Ngoài cửa truyền tới tiếng của Từ Hồng Vĩ, vừa gấp vừa nôn nóng.
Từ Toa gấp đến xoay vòng vòng: “Đừng gọi nữa.”
Nhưng dường như Từ Hồng Vĩ ở ngoài cửa cũng không thể nghe được lời nói của cô, mà vẫn không ngừng gọi tên Từ Tú, Từ Toa thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc.
Ba cô khóc rồi.
Mà lúc này Từ Tú cũng vẫn kéo ra một nụ cười hơi yếu, nói: “Anh… a!”
“Dùng sức, dùng sức sinh, đứa trẻ đã ra đầu rồi, mẹ con các cháu sẽ bình an…” Bà đỡ không ngừng an ủi Từ Tú.
Ánh mắt của Từ Tú có hơi dại ra, nhưng lại nhẹ giọng bảo: “Cháu… cháu sinh là con gái…”
Ánh mắt của bà như thể có thể nhìn thấy Từ Toa mà nhìn về phía cô: “Cháu sẽ sinh ra một đứa con gái lớn lên thật đẹp…”
“Đã là lúc nào rồi, cháu tiết kiệm sức sinh con đi, đừng nói nữa…”
“A! A…” Tiếng kêu lại vang lên.
Từ Toa ngây người đứng đó, thật lâu sau, đột nhiên hỏi: “Mẹ nhìn thấy con sao?”
Từ Toa không đáp lời, mà vẫn điên cuồng sinh con, Từ Toa không thể nắm được tay bà, nhưng lại siết chặt nắm tay, nhào tới bên cạnh bà, tiếp sức cho bà: “Cố lên cố lên! Mẹ phải cố lên, cố gắng hơn một chút, mẹ sẽ bình an sinh con ra.”
“Mẹ nhìn này, mẹ sẽ mẹ con bình an, con bình an trưởng thành, mẹ phải dùng sức sinh.”
“Con biết mẹ rất đau, khi con đẻ con, cũng rất đau, nhưng rất nhanh sẽ ổn thôi, mẹ cứ coi như đi ngoài ấy, thải ra là được…”
“Mẹ cố lên, mẹ phải cố lên, cố lên!”
“Mẹ đừng sợ, Toa Toa đang ở đây…
Từ Toa không ngừng lẩm bẩm, cô đã quên đây là nằm mơ, chỉ nghĩ nhất định phải an ủi mẹ cô, nhất định phải khiến mẹ cô thuận lợi đẻ con ra. Lúc này cả người Từ Toa đều giống như vớt được từ dưới nước lên, gần như hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của bà.
“Oe…”
Đột nhiên, một tràng tiếng khóc vang lên, Từ Toa cảm giác được cả người mình lập tức trở về cảnh tượng bùng nổ, tiếng nổ tung vang lên, những mảnh nhỏ vỡ vụn, cô như cảm giác được một cái hố tối đen, lập tức hút cô vào trong.
Ngay sau đó, Từ Toa đã cảm giác được mông mình bị đánh mạnh một cái, cô không khống chế được, khóc oa oa.
Tay giết heo này, lực cũng lớn thật!
“Oa…”
Sao lại đánh người?
Ồ không đúng, sao cô lại bị đánh?
Từ Toa vùng vẫy, chỉ nghe thấy trong giọng nói của bà đỡ mang theo vài phần dè dặt: “Con bé này, vẫn rất… có sức nha.”
Nhà ai lại không thích con trai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận