Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 794. Một năm lại một năm nữa 8

Chương 794. Một năm lại một năm nữa 8
Chương 794: Một năm lại một năm nữa 8
Cổ Đại Mai hít một hơi thật sâu, nói: “Năm sau bọn con quyết định đi, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn lén lút trước mặt mẹ, nghĩ mẹ không biết sao, quyết định sớm cũng là chuyện tốt.”
Từ Đường: “…”
Thiệt tình, người vui là mẹ cô bé, mà không vui cũng là mẹ cô bé.
“Đợi lần sau thằng bé tới, mẹ sẽ bàn bạc kỹ càng với nó về chuyện này.”
Từ Đường: “Vâng.”
Tuy vẫn chưa gặp Lâm Châu, nhưng Từ Sơn đã bắt đầu cân nhắc: “Vậy bọn con kết hôn rồi là muốn an cư ở bên này sao?”
Mình nói xong lại vỗ đầu, đương nhiên là an cư ở bên này rồi, bây giờ Lâm Châu đi làm ở bên này, Nữu Tể cũng học đại học ở bên này nốt, khả năng về quê cũng không lớn.”
“Đứa trẻ Lâm Châu này cũng không có tính toán trước gì cả, lần này xây nhà, sao không mua một căn?”
Tòa nhà gia đình thực sự vẫn rất thích hợp mà cậu bé lại không mua một căn, vậy sau khi kết hôn với Nữu Tể sẽ ở nơi nào? Xem chừng cũng sẽ không lập tức xây tòa nhà gia đình thứ ba, nghĩ ngợi một chút, Từ Sơn cảm thấy quả nhiên là người trẻ tuổi làm việc không có kinh nghiệm và đáng tin, đứa trẻ này làm việc không thỏa đáng gì cả.
“Nếu như bọn con kết hôn vào năm sau, ngay cả nhà cũng không có, cậu bé có nói đến chuyện này chưa?”
Từ Đường ôi một tiếng, nhìn về phía Từ Toa.
“Con nhìn chị họ con làm gì? Con bé cũng không thể làm chủ cho con chuyện này được.”
Bản thân Từ Toa cũng bối rối: “Có gì thì em cứ nói đi!”
Từ Đường gãi đầu.
Giang Phong nhìn tình hình này, mới mở miệng bảo: “Toàn bộ người đặt tòa nhà gia đình đều phải ký gia hạn hợp đồng năm năm.”
Mọi người cũng không hiểu cho lắm.
Giang Phong nở nụ cười, nói: “Lâm Châu không đặt nhà gia đình là cho rằng cậu có bé có dự định rời khỏi Thủy Mộc.”
“Cái gì?”
Một tiếng này thật sự là vang chín tầng mây.
Bọn họ khó tin nhìn anh, ngược lại Giang Phong rất bình tĩnh, còn mang theo nụ cười, anh hỏi: “Rất kỳ quái sao?”
“Rời, rời đi á? Tại sao, không phải thằng bé làm ở công ty thực phẩm rất tốt hay sao? Sao đột nhiên lại muốn rời đi? “Từ Sơn và Cổ Đại Mai đều rất không thể nào hiểu nổi, công việc đang yên đang lành không làm, lại muốn đi đâu?
Hơn nữa, ở trong lòng bọn họ, tình hình bây giờ mới là ổn định.
Nếu như Lâm Châu không có việc làm, vậy bọn họ thật sự phải cân nhắc lại mối quan hệ giữa cậu bé và con gái mình. Không phải bọn họ tham phú phụ bần như vậy, mà là chỉ sợ người này không kiên định, khiến con gái mình chịu khổ, người làm ba mẹ, không có ai không mong con mình được tốt. Chính vì hy vọng con cái tốt, cho nên mới lo lắng.
“Giang Phong này, đã xảy ra chuyện gì vậy, cháu nói cho cậu biết đi?” Từ Sơn mở miệng, nhưng rất nhanh lại nhìn về phía con gái, cảm thấy chắc hẳn cô bé cũng biết.
Từ Đường quả thực biết, nhưng cô bé cũng biết cho dù mình nói gì, thì đại khái ba mẹ cô bé đều không nghe lọt tai. Anh rể và chị họ nói, mới là có tác dụng thật sự. Cô bé cầu xin nhìn hai người.
Từ Toa: “…” Thực ra cô cũng không biết gì cả.
Ngược lại Giang Phong nói: “Lâm Châu đã bàn với cháu, em ấy tính ra ngoài lập nghiệp.”
“Lập nghiệp? Là làm cái gì?”
Giang Phong mỉm cười: “Mấy năm nay, Lâm Châu làm việc rất tốt, cũng đã học được không ít thứ, bây giờ cậu bé muốn ở bên Từ Đường, hiển nhiên sẽ không tiếp tục ở lại công ty bọn cháu nữa, chuyện này cũng được suy tính trên nhiều phương diện.
Đầu tiên chính là quan hệ thân thích giữa chúng ta, nếu như cậu bé và Từ Đường kết hôn, chúng ta chính là người thân chân chính. Cháu nghĩ, cậu bé vì tránh hiềm nghi, đồng thời cũng thể hiện rõ một loại thái độ. Mà trên thực tế, cháu cũng tán đồng cậu bé làm như vậy, công ty chúng cháu chưa bao giờ sẽ trở thành sản nghiệp của một gia tộc. Thực ra, cậu bé rời khỏi công ty, tự mình lập nghiệp, có khả năng trong thời gian ngắn sẽ bị người bàn tán, nhưng lâu dần xem ra cũng là một chuyện tốt, sẽ không có người nói cậu bé vì muốn dựa vào nhà chúng ta nên mới kết hôn với Từ Đường. Chuyện này rất tốt đối với tình cảm của hai đứa nó. Chúng ta đều biết khi còn là thiếu niên tình cảm của hai đứa đã rất tốt rồi, nhưng tình cảm là thứ phải kinh doanh lâu dài, không có tác động bên ngoài bàn tán chỉ trích bình phẩm cậu bé trèo lên cây cao, cũng không có người nào nói Từ Đường gả đi, con đường bọn họ cũng sẽ đi càng ổn thỏa hơn.
Cuối cùng, cũng là vì sự phát triển sau này, những năm này cậu bé đã học được không ít thứ, nhưng sự phát triển ở công ty thực phẩm có hạn. Nhưng nếu tự mình thành lập công ty, lại chính là hai việc khác nhau. Cậu bé có thể dựa vào ý tưởng của bản thân để phát triển. Lâm Châu là một người có chí tiến thủ, như vậy rất tốt.”
Giang Phong liệt kê từng điều một ra, ngược lại khiến mọi người đều nghe vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận