Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 610. Phát triển 4

Chương 610. Phát triển 4
Chương 610: Phát triển 4
Từ Toa cũng bắt đầu kích động: “Được, kế hoạch này cậu làm rất tốt, ngoài ra, buổi biểu diễn thời trang làm cũng rất tốt, cậu thông báo với bên thiết kế, ngày mai sẽ họp tiếp, tôi phải xác định sổ sách một chút.”
“Được.”
Từ Toa rất kích động, cũng cảm thấy chắc chắn khả thi, nhưng thật sự bận rộn lên rồi, lại phát hiện ra không đơn giản như trong tưởng tượng.
Tại sao?
Bởi vì bọn họ không có loại vải bò này.
Tuy rằng bên bọn họ đã được tính là thành phố khá phát triển ở tuyến đầu, nhưng Từ Toa liên lạc với mấy nhà xưởng, mọi người đều không biết gì về loại vải này.
Ồ, cũng không thể tính là hoàn toàn không biết. Trong nhà có tivi, chắc chắn sẽ biết, nhưng biết thì biết, chứ nhà xưởng bọn họ cũng không có.
Từ Toa liên tiếp liên lạc với bảy, tám nhà xưởng trong tỉnh, nhưng đều không có tìm được loại vải này. Thân là xưởng quần áo lớn nhất Bàng Thành, gần như mỗi một hành động của đám người Từ Toa đều bị người chú ý đến. Không nói người khác, mà chỉ riêng lợi ích của bọn họ đã thu hút rất nhiều nhà xưởng đang xây dựng.
Cạnh tranh cũng là chuyện sớm muộn.
Mà lần này Từ Toa tìm vải một cách gióng trống khua chiêng, cũng bị rất nhiều người để tâm đến.
Trên đời này có khi nào thiếu người thông minh, lập tức có người liên tưởng đến Người tới từ Đại Tây Dương. Hiện tại bộ phim này vô cùng được chào đón. Trong lúc nhất thời, có cảm giác mọi người đều bôn ba vì nguyên liệu này.
“Giám đốc Từ.”
Đào Ngọc chủ động tìm Từ Toa, Từ Toa nói: “Ngồi đi.”
Cô ta nói: “Tôi nghe được tin tức, có những xưởng quần áo khác cũng đang tìm vải bò đó.”
Từ Toa nhướn mày, cũng không bất ngờ gì, bọn họ có thể nghĩ đến, thì người khác cũng có thể nghĩ đến. Mà cho dù bọn họ không nghĩ đến, chỉ cần nhìn chằm chằm vào đám người Từ Toa cũng có thể phát hiện ra manh mối. Loại chuyện này không thể ngăn được. Ngược lại Từ Toa bình tĩnh nói: “Tiền cũng không phải chỉ có chúng ta có thể kiếm.”
Lời này không giả, nhưng vẫn khiến người có hơi tức giận.
Cô nói: “Che đậy thật kín về buổi biểu diễn thời trang của chúng ta.”
“Còn vải bò đó…”
Từ Toa: “Tiếp tục tìm đi.”
“Còn nữa, buổi biểu diễn của chúng ta cần người, tôi chỉ là người mẫu.”
Từ Toa cười: “Nhà xưởng chúng ta đông người gì nhất? Còn không phải là nữ đồng chí sao? Tuyển người bên trong, đi biểu diễn thời trang một lần thưởng một trăm, chị tới phỏng vấn.” Cô hơi dừng một chút, lại bảo: “Chị kêu Quản Tâm qua giúp chị.”
Đào Ngọc: “Được.”
Ở phương diện yêu cái đẹp này, Đào Ngọc cảm thấy không ai so được với Quản Tâm.
Từ Toa cảm thán: “Chị nói xem, tôi sắp bận thành chó luôn rồi, cũng không biết khi nào Giang Phong mới về nữa.”
Đào Ngọc cười: “Giám đốc Giang chắc chắn sẽ nhanh về thôi.”
Từ Toa: “Mong là thế.”
Giang Phong trở về, cô cũng có thêm một trợ thủ.
Mà lúc này Giang Phong thì sao, anh đang trên chuyến tàu trở về. Tuy rằng lần này bộ đội đi cùng đông, nhưng cũng không phải anh không thu hoạch được gì. Anh đi qua đó một chuyến, từ đầu đã không nghĩ sẽ trắng tay đi về.
Cũng may, bà con bên này chất phác, hơn nữa, giống như bọn họ đã nghĩ trước đó, vẫn sẽ có người không muốn gia nhập vào xí nghiệp này, mà muốn được an ổn, dựa vào việc này, Giang Phong cũng thu được rất nhiều nhân sâm.
Đông Bắc có ba quý, nhân sâm, sừng hươu và cỏ cói.
Lời này cũng không sai chút nào.
Nhưng Giang Phong ngồi trên xe lửa nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng biết, cùng với thời gian đổi dời, những thứ này sẽ càng ngày càng ít đi. Lần này bọn họ có thể thu hoạch phong phú, còn không phải là nhờ sự thay đổi của chính sách trong mười mấy năm, mọi người có đồ tốt không dám cầm ra. Lần này bán ra, sau này khi nào còn có thể có tiếp lại không nói trước được.
Hơn nữa, chuyện này chắc chắn càng ngày càng ít.
Anh thường xuyên đắm mình ở thư viện của thành phố Giang Hải, cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với rất nhiều sự phát triển, nhưng cũng chính vì biết nhiều, nên anh mới càng xác định được sự quý giá của thứ này. Giang Phong dựa người lên thành giường thất thần.
Đối diện với anh là người bên bộ đội tới lần này, họ Lâm.
Hai người cũng xem như rất quen thuộc, ông Lâm trêu chọc: “Sao thế, nhớ nhà hả?”
Giang Phong cũng không phản bác, cười đáp: “Cũng không phải nhớ nhà, lần này cháu ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn vợ cháu đang oán giận cháu.”
Ông Lâm bật cười, vợ của Giang Phong chính là con gái của sư trưởng Từ, nên hiển nhiên ông ta sẽ không nói gì rồi.
“Lúc này vừa mới qua năm, chính là lúc nhà xưởng bận rộn, phỏng chừng chắc chắn em ấy bận đến không ngóc đầu lên được.”
Ông Lâm chân thành nói: “Nhà xưởng của các cháu làm ăn không tồi.”
Giang Phong: “Chính là kiếm tiền vất vả.”
“Thằng nhóc nhà cháu, còn nói dối chú.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận