Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 345. Vạch lá tìm sâu

Chương 345. Vạch lá tìm sâu
Chương 345: Vạch lá tìm sâu
Bởi vì phía bên Từ Toa lấy hàng lớn, làm việc nhanh nhẹn, nên bây giờ một vài việc nhỏ khá vụn vặn, xưởng máy đều không thích thầu với bên ngoài. Dù sao, xưởng máy còn kiếm tiền vụn vặt quá cũng phiền.
Trước đó là không có người nào có thể nhận nhiều, nên cũng không có cách nào khác, nhưng bây giờ có người có thể làm, hiển nhiên bọn họ cũng vui vẻ bớt việc.
Nhưng, nếu là thông qua quan hệ tìm tới, vậy bên đó cũng không từ chối, dù sao ai biết được liệu còn có một đại đội Thượng Tiền Tiến mới nào nữa hay không. Người ngoài chỉ nhìn thấy xưởng máy bọn họ thu mua giẻ lau như điên, lại không nghĩ lượng dùng của bọn họ lớn. Dù sao bọn họ chính là nhà xưởng lớn nhất ở huyện, chỉ riêng công nhân đã sáu, bảy nghìn người rồi.
Cho nên cho dù bao nhiêu, bọn họ cũng không ghét bỏ. Có lẽ còn có thể bồi dưỡng ra một đại đội nhận thầu.
Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ, cuối cùng đại đội này lại suýt chút nữa không giao hàng lên được.
Thực ra thường thì đợt lấy hàng đầu, bọn họ sẽ hơi nới lỏng một chút, thế này cũng là để xem thực lực của người lấy hàng. Dưới tình hình bình thường, bọn họ đều sẽ cho chín bao vải vụn phải làm ra được mười bao. Nhưng đợt lấy đầu tiên, thường vẫn là chỉ thiếu số lượng nửa bao, cũng chính là chênh lệch bốn, năm mươi cái.
Dù sao cũng là một chiếc giẻ lau một xu, đây chính đồng giá với một viên kẹo. Nào có chuyện tốt như vậy chứ.
Chính vì bọn họ không đủ vải mới dùng đến cách này. Thường thì những người có thể lấy hàng ở trong thị trấn này, ít nhiều đều tự hiểu. Nhưng đại đội Xuân Đường này lại chính là đồ mất não đâm đầu vào.
Lần đầu tiên bọn họ ra hàng thiếu một trăm cái khăn.
Muốn nói tại sao có thể thiếu nhiều như vậy?
Vậy phải nói từ những người phụ nữ làm việc, vốn dĩ chỉ thiếu lượng nửa bao là bốn, năm mươi cái khăn thôi, nhưng bọn họ còn lén lút trộm cầm đi một ít, thế này còn không thiếu nhiều hơn hay sao? Cuối cùng náo loạn một trận to đến quỷ khóc sói gào rốt cuộc cũng thu lại được một ít, nhưng chuyện này cũng khiến vài lãnh đạo ở đại đội Xuân Đường đều tức điên.
Bọn họ vốn dĩ muốn dàn xếp với xưởng máy, nhưng xưởng máy lại nghiêm khắc căn cứ theo hợp đồng để làm việc. Thời buổi hiện tại nhà ai còn có vải không dùng đến? Muốn gom lại cũng là chuyện không có khả năng, cuối cùng mấy lãnh đạo đại đội cầu ông cầu bà, lại lôi kéo người quen ở công xã nói hộ, cuối cùng cũng dựa theo một cái bảy li để thu, mới dẹp yên chuyện này.
Mà cùng lúc đó, đại đội bọn họ cũng bị xưởng máy liệt vào hộ từ chối qua lại. Cũng chính như vậy mà người phụ trách hậu cần ở xưởng máy người ta thấy không vui. Nói cách khác, bọn họ còn muốn kiếm tiền này, cũng là đừng hòng nghĩ đến nữa.
Lần này bọn họ chịu thiệt, thật sự không biết nên oán giận nguyên liệu mà bộ phận hậu cần ở xưởng máy cho không đủ, hay là oán trách những bà cụ ở thôn này của mình lòng tham không đáy. Nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không phải không hiểu người ta. Đại đội trưởng của đại đội Xuân Đường cân nhắc chi tiết, thấy không đúng cho lắm. Cho người nghe ngóng kỹ càng mới hiểu ra, hóa ra xưởng máy có chuyện thiếu nguyên liệu này thật.
Lần này cũng xem như nể mặt bọn họ, dưới tình huống bình thường sẽ còn thiếu lớn hơn, sau đó người lấy hàng phải tự mình bù vải vào. Bằng không, người ta cần gì phải trả một cái một xu chứ. Đều là ở chỗ này cả.
Chuyện này cũng rất nhiều người biết.
Chỉ riêng cái này, đại đội Xuân Đường đã chịu thiệt rồi.
Theo lý mà nói, đại đội Xuân Đường và đại đội bọn họ cũng có chút khoảng cách, nên chuyện này cũng sẽ không truyền tới được đại đội Thượng Tiền Tiến, nhưng có thể nói đều là duyên phận đi.
Chị dâu bên nhà mẹ đẻ của thím Hồ, vượt đường xá xa xôi tới đại đội Thượng Tiền Tiến, suýt chút nữa thì phá nhà họ Hồ.
Hóa ra, nhà mẹ đẻ của thím Hồ chính là đại đội Xuân Đường, cũng chính là nhà bà ngoại của Hồ Hạnh Hoa. Lần này đại đội Thượng Tiền Tiến có công việc này, nhà họ Hồ cũng không chiếm được lợi ích gì, Hồ Hạnh Hoa nghĩ ngợi, nếu như Từ Toa có thể liên lạc được việc này, vậy người khác chưa chắc đã không thể. Hơn nữa cô ta nhớ mang máng chuyện kiếp trước, cũng từng nghe nói tới, không khó để lấy được việc này ở bên xưởng máy.
Chính vì như vậy, cô ta mới không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, cho nên đặc biệt đi một chuyến tới nhà bà ngoại cô ta, xúi giục gia đình bên đó liên hợp khuyến khích mọi người trong thôn nghĩ cách, cuối cùng cũng chứng thực chuyện này.
Giống như mợ cả của Hồ Hạnh Hoa chính là một người trong số đó, nhưng bởi vì khi ấy lén lấy vải nhiều nhất, khi giao lên lại gây ầm ĩ hung dữ nhất, cho nên một phần tiền công cũng không lấy được, biến thành làm không công việc này.
Bà ta ở nhà càng nghĩ càng tức, còn không phải trèo đèo lội suối tới nhà họ Hồ vạch lá tìm sâu hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận