Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 54. Cãi nhau với chó

Chương 54. Cãi nhau với chó
Chương 54: Cãi nhau với chó
Cô ta tỏ vẻ kích động và phấn khởi, thấp giọng nói: “Ái chà chà, hai kẻ này còn cãi rất hăng, con gái của lão Hồ này thật sự là... À đúng rồi, con gái mợ đâu?”
Cổ Đại Mai cuối cùng cũng nhớ ra cục than đen con gái ruột của mình.
Từ Toa tiện thể nói: “Vẫn đang ăn bánh quy trong nhà mà.”
Vừa nói xong thì Cổ Đại Mai và bà Từ liếc nhau, bỗng chạy vào nhà như là bị chó đuổi vậy.
Xem trò hay cũng không còn vui nữa.
Gương mặt Từ Toa mờ mịt: “Chuyện gì vậy?”
Cô đuổi theo ngay sau, mà lúc này tâm trạng kinh hoàng của bà Từ và Cổ Đại Mai đã sắp sụp đổ. Để cô nhóc ở một mình thì sẽ lãng phí bao nhiêu thứ tốt chứ? Hai người chen nhau vào cửa, mẹ chồng con dâu tìm một lúc, cuối cùng ngẩn cả người.
Cô nhóc vậy mà đang ngủ, quần áo hơi chật không vừa người để lộ ra bụng nhỏ, còn cô nhóc thì...
Con nhóc này đã vứt khay này, bát này, kem đánh răng này, bàn chải đánh răng và mấy thứ khác nữa trên giường đất, xếp thành một vòng tròn. Còn con bé thì ôm bánh quy ngủ ở giữa vòng tròn, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Bà Từ: “...”
Cổ Đại Mai: “...”
Từ Toa đến chậm một bước: “...”
Bà Từ hít một hơi thật dài nói: “Mau xếp đồ lại.”
Cổ Đại Mai trừng mắt nhìn con gái, nhanh chóng bắt tay vào làm, nhưng mà cô nhóc ngủ như là một con heo gầy, không hề hay biết gì.
“Ôi? Kem đánh răng này sao lại như thế này...” Bây giờ trong thôn không có mấy người dùng kem đánh răng, nhưng mà mọi người cũng vẫn nhận biết được, những thanh niên trí thức này vừa đến thôn, lúc đó vẫn chưa có nhà thanh niên nên chia ra ở cùng các nhà trong thôn, những đồ vật thành phố lúc đó mới được phổ biến trong thôn.
Nhưng mà người trong thôn ai nấy đều một xu cũng phải tính toán, tất nhiên không nỡ mua.
Từ Toa đã sớm nghĩ xong lý do, nói: “Đây là đồ dởm, rất rẻ.”
Bà Từ như hiểu ra, gật đầu nói: “Cũng đúng, nếu không rẻ thì ai mà mua chứ?”
Đã mua về rồi thì tất nhiên phải cất đồ đi, nếu như để người ngoài thấy nhà họ Từ bọn họ nhiều đồ như vậy, chắc chắn sẽ truyền cho mọi người đều biết. Từ Toa ngồi ở mép giường đất, nhìn bà Từ và Cổ Đại Mai xoắn xuýt thu dọn đồ đạc.
Đúng vậy, xoắn xuýt.
Vui vẻ nhưng lại xót tiền.
Biểu cảm của Cổ Đại Mai rất rõ ràng, đừng cho là đây không phải tiền của cô ta, nhưng hoàn toàn không cản trở được sự đau lòng của cô ta.
“Cháu mua nhiều kẹo vậy sao?”
Bà Từ liếc cô: “Sao cháu lại mua nhiều đồ như vậy chứ? Hổ Nữu Nhi, bánh quy và đường này, cháu mang về phòng làm đồ ăn vặt đi.”
Từ Toa thẳng thắn: “Mỗi người một nửa.”
Cô trực tiếp chia ra, để lại một nửa bánh quy, còn kẹo thì chỉ lấy tầm mười viên: “Cháu thật sự không thích ăn kẹo.”
Bà Từ và Cổ Đại Mai cùng lúc nhìn cô, Từ Toa: “Thật đó, cháu thích ăn đồ ngọt, nhưng không thích ăn kẹo, cháu sợ đau răng.”
Ánh mắt Từ Toa còn thật hơn trân châu, nên bà Từ và Cổ Đại Mai cũng không nói nên lời mấy câu không tin gì đó. Mà thực tế thì Từ Toa thực sự không thích ăn, đời trước cô đã ăn nhiều rồi, đời này cũng không có hứng thú. Từ nhỏ cô đã sống với bà ngoại, người già chăm sóc cháu thì thường sẽ rất cưng chiều. Khi còn bé Từ Toa thích ăn kẹo nhất, bà ngoại Từ cũng không cản cô, cố gắng thỏa mãn nhu cầu vật chất của cháu gái nhỏ, rõ ràng là mới chỉ là một cô bé mà đã hỏng hết răng.
Lúc đau răng đều phải lăn lộn trên giường.
Đau răng không phải bệnh, nhưng lúc đau thật đúng là như muốn mạng người ta.
Bà Từ: “Cháu đã không thích ăn, vậy bà lấy lại để trong phòng khách, ngày lễ gì đó mang ra cũng được.”
Từ Toa: “Được, mấy chuyện này hai người cứ tính mà làm ạ.”
Bà Từ khóa hết mấy đồ tốt vào trong ngăn kéo, vừa mới móc ổ khóa đã nghe tiếng kèn ngắn ngủi truyền đến, đây là tiếng thông báo bắt đầu làm việc vào buổi chiều, bà Từ vội vàng: “Mẹ đi làm đây, buổi tối con hầm xương cách thủy với củ cải.”
Cổ Đại Mai: “Vâng.”
Từ Toa: “Bà ngoại, cháu đi chung với bà nhé.”
Bà Từ nhanh chóng lắc đầu: “Con bé này hồ đồ rồi. Cơ thể và gân cốt cháu không ổn thì ở nhà nghỉ ngơi, người ngoài sẽ không nói gì. Nhưng mà nếu cháu đi làm với bà thì người ta sẽ tưởng cháu đã khỏe, sẽ bảo cháu quay về đội làm việc.”
Từ Toa để lộ hàm răng trắng, cười đơn thuần: “Vậy cũng không sao, dù gì cháu cũng đang rảnh rỗi.”
Bà Từ ối chao cả nửa ngày nói: “Con nhóc này đúng là không có đầu óc.”
Từ Toa cười tủm tỉm, Cổ Đại Mai đứng bên cạnh rất nóng lòng đó, cô ta cuối cùng cũng không chịu được nữa, nén giọng nói: “Mẹ, mẹ còn không đi làm thì sẽ lỡ ghi công đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận