Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 644. Kỳ ngộ 8

Chương 644. Kỳ ngộ 8
Chương 644: Kỳ ngộ 8
Bọn họ quá khó khăn, cũng không có con đường nào để kiếm tiền cả, có thể nói Giang Phong đã đem đến cho họ con đường để kiếm tiền.
Mà đối với Giang Phong mà nói cũng không có thiệt hại gì cả.
Mà bởi vì thành ý của Giang Phong, bên đó còn liên lạc xe lửa vận chuyển hàng hóa giúp bọn họ nữa, Giang Phong: “...”
Tuy chi phí không thấp nhưng chi phí của xe tải sẽ cao hơn, khiến cho Giang Phong bớt được không ít việc.
Cho nên nói loại chuyện buôn bán này cả hai bên đều hài lòng mới tốt.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều vui vẻ.

Trên đường Giang Phong trở về, Từ Toa đã đăng ký tên “Nguyên khí” cho nhãn hiệu thứ 2 của công ty họ. So với nhãn hiệu “Thủy Mộc” đầu tiên thì “Nguyên khí” không hề có tiếng tăm gì, thậm chí cũng không thấy thành phẩm đâu. Nhưng dù là vậy cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình của mọi người. Trong nhiệt tình lại có lo lắng. Dù sao điều này có liên quan đến nhãn hiệu quan trọng do công ty họ phát triển.
Bởi vì trước khi Giang Phong đi công tác, Từ Toa không đón Thủy Thủy và Mộc Mộc, dẫn đến hai đứa nhỏ không vui nên lần này nhân lúc Giang Phong không có nhà, Từ Toa cũng sẽ đi đón chúng, hơn nữa còn đón nhiều là đằng khác. Cô là một người mẹ tốt biết thể hiện mà. Mỗi bên dắt tay một đứa, tràn đầy sức sống đi về nhà.
Từ Toa: “Hôm nay các con đã ăn gì?”
Hai bạn nhỏ ăn trưa ở trường mẫu giáo. Trường mẫu giáo này được xem như là ngôi trường khá đắt đỏ ở khu vực quanh đây, vì vậy đồ ăn cũng tương đối tốt, hai đứa nhỏ ríu rít nói: “Ăn trứng.”
“Và cà chua nữa.”
Từ Toa cười: “Trứng xào cà chua hả?”
“Không phải, cà chua là cà chua, trứng là trứng, canh trứng.”
Từ Toa gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy nhà trẻ có vui không?”
“Có ạ, hằng ngày bọn con có thể xếp hàng chơi cầu trượt.”
“Cô giáo còn kể chuyện ‘Ngựa con qua sông’ nữa.”
Hai đứa nhỏ, anh một câu em một câu, ríu rít nói rất rõ ràng.
Từ Toa gật đầu liên tục và nhoẻn miệng cười. Hồi nhỏ, Từ Toa có mối quan hệ không tốt với các bạn nên đã bị bắt nạt, vì vậy điều cô lo lắng nhất chính là con mình sẽ bị bắt nạt ở trường mẫu giáo. Nhưng sự thật đã chứng minh cô sai rồi, những đứa trẻ nghịch ngợm nhà cô sao có thể bị người ta bắt nạt được chứ. Hai bọn nó khỏe mạnh kháu khỉnh, rất nhanh hòa nhập với mọi người. Quan hệ không tốt? Không hề. Bọn nó giỏi xã giao hơn mẹ chúng nhiều.
“Mẹ ơi, cô giáo nói sẽ dán bông hoa nhỏ cho bé ngoan.”
Từ Toa: “Ồ, vậy con có không?”
Cậu bé lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực: “Mỗi đứa được một bông.”
Từ Toa cười: “Giỏi quá!”
Mộc Mộc: “Mẹ, tại sao ba vẫn chưa về?”
Thủy Thủy: “Ba mà về thì phải thưởng.”
Từ Toa bật cười thành tiếng: “Mấy đứa lanh quá, còn biết thưởng nữa cơ đấy.”
Cô bĩu môi: “Mẹ không thể thưởng cho hai đứa hả?”
Mộc Mộc trả lời ngọt sớt: “Được ạ, nhưng con muốn ba cõng con.”
Từ Toa trả lời đanh thép: “...Cái này nên để cho ba con làm thì hơn.”
Cô không thể nâng nổi hai nhóc mập mạp này.
Ba mẹ con đi vào sân và cùng chơi đùa với Tiểu Hổ và Tiểu Sư Tử. Hai chú chó to đã lớn, chúng tự mình “thành gia”, còn sinh con, cả một đàn mười mấy con chó to nhỏ. Từ Toa nuôi chúng ở xưởng, nhưng cũng sợ chúng cắn người nên đã xích lại hết. Có điều dù là vậy thì Tiểu Sư Tử và Tiểu Hổ vẫn vui vẻ. Xem ra, chó cũng cần có hội có bè.
Giang Phong mệt mỏi rã rời trở về thì thấy vợ và các con đang quay vòng quanh đàn chó, dù là bao lâu, Từ Toa vẫn luôn đem lại cảm giác như ánh mặt trời cho người khác. Từ xa xa, Giang Phong cất tiếng gọi: “Từ Toa!”
Từ Toa nghe thấy tiếng gọi, không nói một lời, cứ thế chạy thẳng về phía Giang Phong. Hai đứa nhỏ chậm hơn, chạy phía sau mẹ nhìn Từ Toa lao vào vòng tay của Giang Phong. Cô vui mừng ôm chặt anh, hỏi: “Sao anh lại về sớm vậy?”
Giang Phong xoa đầu cô, nói: “Nhớ anh không?”
Lúc này, hai đứa nhỏ cũng chạy tới nơi, mỗi đứa ôm lấy một chân của ba: “Ba về rồi!”
“Mẹ thật ghê gớm, chạy nhanh như bay.”
Từ Toa kiêu ngạo: “Tất nhiên, đây là chồng của mẹ mà.”
“Đây là ba của con.”
“Đúng.”
Từ Toa cười khanh khách, Giang Phong cười chảy nước mắt: “Mấy đứa có nhớ ba không?”
“Nhớ!” Đáp thật to.
Từ Toa phá đám: “Các con muốn anh làm ngựa để cõng chúng nên mới nhớ đó.”
Hai đứa nhỏ mắt tròn xoe, bĩu môi: “Mẹ xấu tính.”
Từ Toa: “Bởi vì mẹ muốn giành với các con.”
“Ba là của con”
“Của con!”
Một nhà bốn người cứ thế cười phá lên.
“Ba ơi, quà, ra ngoài thì phải có quà!” Hai đứa nhỏ lại lên tiếng.
Giang Phong: “Tất nhiên là có quà cho mấy đứa rồi. Đi, chúng ta về nhà mở quà nào.”
Đi xa về đem theo quà là thói quen của Giang Phong, anh nói: “Lần này cũng là đồ ăn.”
“Oa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận