Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 302. Hỗn chiến

Chương 302. Hỗn chiến
Chương 302: Hỗn chiến
Vốn dĩ đám thanh niên trí thức nam này không quá chào đón Chu Bảo Ngọc, dù sao anh ta vừa đến đã hấp dẫn nữ thanh niên trí thức và đám đồng chí nữ trong thôn, nhất là nữ thanh niên trí thức Hồng ưu tú nhất ở điểm thanh niên trí thức, hình như cũng có ý với Chu Bảo Ngọc, mọi người càng ghen ghét.
Thế nhưng tất cả chuyện đó đều bị Hồ Hạnh Hoa đánh bại.
Bởi vì nhân duyên của Hồ Hạnh Hoa không tốt, nhiều lần dở trò, cho nên không thiếu người khác, cứ thế những thanh niên trí thức này cũng hiểu được mấy phần.
Vốn dĩ mọi người còn đang ghét Chu Bảo Ngọc, thế nhưng bây giờ lại rất đồng tình với anh ta, cũng không biết vì sao lại bị người phụ nữ điên kia để mắt đến, thanh danh của Hồ Hạnh Hoa ở trong thôn, cộng thêm một số hành động của cô ta, nói cô ta là người phụ nữ điên cũng không có gì quá đáng.
Đời trước Chu Bảo Ngọc có thể thuyết phục Hồ Hạnh Hoa bỏ trốn với mình, anh ta cũng chẳng phải kẻ ngu, đã nhìn ra mọi người đồng tình, đương nhiên phải lợi dụng sự đồng tình này, thuận lợi đánh vào nội bộ thanh niên trí thức, hiện tại quan hệ rất tốt, bây giờ còn cùng đi công xã mua đồ.
“Chu Bảo Ngọc…”
Chu Bảo Ngọc: “Đồng chí Hồ, có chuyện gì à?”
Hồ Hạnh Hoa vênh váo tự đắc: “Anh qua đây, tôi có mấy câu muốn nói với anh.”
Chu Bảo Ngọc: “… Nam đồng chí và nữ đồng chí vẫn nên giữ khoảng cách.”
Hồ Hạnh Hoa chán nản: “Anh có ý tứ gì?”
Chu Bảo Ngọc: “Đồng chí nam cũng phải học cách bảo vệ mình.”
Nói xong thì lùi về sau một bước.
Đại khái phát giác được Chu Bảo Ngọc “sợ hãi”, mấy nam thanh niên trí thức khác nhao nhao đi lên một bước, ngăn cản trước anh ta.
Hồ Hạnh Hoa vô cùng tức giận: “Hừ, các anh đây là ý gì..”
Bên này Từ Toa vừa ngồi xuống thì đã nghe có người chạy đến kêu: “Đại đội trưởng có ở đây không? Con gái nhà họ Hồ đánh nhau với thanh niên trí thức nam ở cổng thôn…”
Từ Toa ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức hiếu kỳ: “Ồ đánh nhau? Ra tay à?”
“Không, đôi bên đi lên xô đẩy.”
Từ Toa: “Chậc chậc.”
Hồ Hạnh Hoa này, chính là dũng sĩ trong đội ngũ sống lại.
Đại đội trưởng nghe thấy thế thì mắng một câu: “Tiểu Trần, cậu đi với tôi xem thế nào.”
Từ Lập cũng lặng lẽ đứng dậy đi theo.
Từ Toa: “…”
Ông anh họ này, hình như còn hiếu kỳ hơn cả cô.
Anh ta đi đến cửa vẫn không quên quay đầu chào hỏi Từ Toa: “Từ Toa, em không đi xem à?”
Từ Toa do dự một lát, cũng vui sướng đi theo: “Em cũng đi.”
Cô cảm thấy mấy trò của Hồ Hạnh Hoa có thể diễn thành một bộ phim được rồi.
Vốn dĩ Thượng Tiền Tiến tràn ngập tình yêu, Hồ Hạnh Hoa tuyệt đối là sao quả tạ, mục tiêu của cô ta: Làm cho mọi người đều chán ghét mình.
Từ Toa lịch bịch chạy ra ngoài, Từ Lập hâm mộ nhìn áo khoác Từ Toa: “Áo này tốt thật.”
Từ Toa kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, rất ấm áp.”
Cô thích chỗ bán sỉ, nơi đó có thể đào bảo.
“Đúng rồi, lần trước nhặt được hạt châu ở trên bờ đê, Từ Toa, nhà em nhặt được không?”
Từ Toa: “Hạt châu ư? À, anh nói cái đấy hả, nhà em không nhặt, nhà em tập trung bắt cá, chờ đến khi muốn đi nhặt hạt châu thì hết rồi.”
Từ Lập à một tiếng, có chút tiếc nuối.
Từ Toa hiếu kỳ: “Sao anh lại hỏi chuyện đó?” Đó là hạt nhựa, cũng không có tác dụng gì, lúc đó cô tung ra là vì để làm loạn Hồ Hạnh Hoa, cũng là để lẫn lộn giả với thật.
Cô sợ bọn nhỏ nhặt được ngọc trai trên bờ đê sẽ hét lên, có hạt châu ở đó, có lẽ mọi người sẽ không suy nghĩ nhiều, cảm thấy ngọc trai chính là hạt châu, đây chính là nguyên nhân mà cô làm như thế.
Chuyện này bản thân Từ Toa cũng quên mất, lúc này nghe Từ Lập đột nhiên nhắc đến, cô có chút giật mình.
Từ Lập: “Chị họ bên nhà mẹ anh chuẩn bị đính hôn, dì anh đã nghĩ đến hạt châu lúc trước, định làm cho chị anh cái rèm, nếu có nó cũng thêm thể diện, bọn họ đã đổi được một ít, chẳng qua còn chưa đủ.”
Từ Toa: “Dì anh đúng là sáng tạo.”
Từ Lập cười: “Đương nhiên rồi.”
Từ Toa lại hiếu kỳ: “Thứ đó đổi như thế nào?”
Từ Lập: “Dùng rau dại, thứ đó dùng lương thực không đáng, rau dại vừa đủ.”
Từ Toa hiểu ra, chẳng qua cũng cảm thán, cho dù là thứ không đáng tiền, ở niên đại vật tư thiếu hụt đều có giá trị của riêng mình, thật đúng là không uổng công tính toán nhỏ của cô.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến đầu thôn, lúc này Hồ Hạnh Hoa và Chu Bảo Ngọc đã xâu xé nhau, à không, Hồ Hạnh Hoa đơn phương xâu xé Chu Bảo Ngọc, còn anh ta thì không ngừng né tránh.
Nhìn qua đúng là một người đàn ông thê thảm.
Một đám người vây xem, thím Triệu cũng ở trong đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận